Dung Tư Thành cau mày, tiếp nhận di động liếc nhìn, là một video hỗn hợp, chắc là thực khách trong nhà hàng quay lại, tiêu đề là “Ông chủ nhà hàng chống lưng cho chị mẹ xinh đẹp, thật là hả dạ”..
Một đoạn là cảnh Mộ Ngọc Tú ném bé trai xuống đất, sau đó là cảnh Mộ Yên Lệ đá Mộ Ngọc Tú bay ra ngoài, một cảnh khác là tấm biển “Mộ Ngọc Tú và chó không được tiến vào”. Dung Tư Thành cau mày chặt hơn: “Mộ Ngọc Tú này là ai?”.
Tô Kiệm nói: “Cha cô ta là Mộ Bang Lâm, công ty Mộ thị”
Sắc mặt Dung Tư Thành rất khó coi, cao giọng hỏi: “Mộ Bang Lâm? Sao lại nuôi dạy ra một đứa con gái như chó điên vậy?”
Tô Kiệm suýt nữa không nhịn được cười: “Tổng giám đốc, trong comment có tóm tắt quá trình diễn ra sự việc”
Dung Tư Thành lại đi đọc comment, quả nhiên không ít người mắng Mộ Ngọc Tú là chó điên, có người cực đoan còn nguyền rủa cô ta chết không toàn thây. Thấy không ít người có suy nghĩ như mình, anh cũng thoải mái hơn nhiều, ngước mắt lên hỏi: “Thằng bé không sao chứ?”
Anh còn rất thích cậu bé đó. “Chắc là không sao" Tô Kiệm đáp. Dung Tư Thành cau mày: “Đây là nhà hàng của ai vậy? Sao tôi thấy giống nhà hàng của Vấn Tiêu vậy?”
Tô Kiệm cười nói: “Chính là nhà hàng của cậu, mở gần trung tâm thương mại. Tôi không ngờ cậu hai lại ủng hộ cô Mộ như thế, còn cắm cả tấm biển này trước cửa”
Dung Tư Thành rơi vào trầm tư. Vấn Tiêu không phải là người thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa chẳng phải lần trước Mộ Yên Lệ còn ăn trộm di động của cậu ấy hay sao? Tại sao cậu ấy còn giúp cô ấy? Không đúng! Thực tế y thuật của cô ấy rất cao siêu, một lần đã lấy mất 150 tỷ ở chỗ mình, sao có thể đi trộm di động? Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Anh lấy điện thoại gọi cho Lâm Hà Vinh. Chuông đổ mấy tiếng mà không ai bắt máy, Dung Tư Thành càng thêm khó chịu. Ngay khi anh sắp mất hết nhẫn nại thì Lâm Hà Vinh bắt máy.
“Cậu... cậu!” giọng anh ta rất cẩn thận, xem ra cũng đã đấu tranh tư tưởng rất lâu.
“Cháu tìm được Mộ Yến Lệ ở nơi nào?” Dung Tư Thành đi thẳng vào vấn đề, lại thêm giọng nói nghiêm túc khiến Lâm Hà Vinh cảnh giác.
“Sao... sao vậy? Cô ấy chưa chữa khỏi cho ông có ngoại à?”
Dung Tư Thành không trả lời, mà càng trầm giọng hỏi: “Cậu hỏi sao cháu quen biết cô ấy? Cô ấy là người ở đâu? Cháu hiểu biết bao nhiêu về cô ấy? Nói cho cậu biết hết mọi thứ về cô ấy”
Lâm Hà Vinh không biết đã xảy ra chuyện gì, bị Dung Tư Thành làm cho hoảng sợ vô cùng.
“Cháu... cháu... cháu quen cô ấy ở nước Mỹ, nhưng quê cô ấy là thành phố Cẩm Chướng, cô ấy rất trượng nghĩa, mạnh miệng mềm lòng, cũng hết lòng vì bạn bè như cháu. Năm đó cháu bị một đám người đòi nợ, chính cô ấy đã cứu cháu. Còn có... cô ấy là độc thân, hơn nữa y thuật cực kỳ cao siêu, không thì cháu cũng sẽ kêu cô ấy về nước. Ông cố ngoại chưa được cô ấy chữa khỏi à?”.
Dung Tư Thành ừ một tiếng: “Được rồi, cháu đừng nói với cô ấy là cậu đã gọi cho cháu” Lâm Hà Vinh đần mặt ra: “Vâng”. “Còn muốn ở nước ngoài bao lâu nữa?” Dung Tư Thành hỏi. Lâm Hà Vinh không hiểu, ngây ngốc hỏi: “Hả?”
“Hả gì mà hả? Kêu cháu cút về đi, lúc không cho thì lén lút trở về, bây giờ muốn tìm cháu khó như lên trời”.
Thấy Dung Tư Thành không giống như đang giận, Lâm Hà Vinh cười hị hị: “Cậu... cậu biết hết rồi à? Vậy cậu không giận cháu nữa hả?”
Dung Tư Thành hừ lạnh: “Nể tình cháu có công cứu ông nội, tạm thời tha cho cháu” “Cảm ơn cậu!”.
Dung Tư Thành không quan tâm Lâm Hà Vinh hoan hô, trực tiếp cúp điện thoại. Anh ngẫm nghĩ rồi gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vang lên hai tiếng, sau đó một giọng nữ vang lên: “Tư Thành”.
“Dì Trường, tôi hỏi dì chút, lần trước Vấn Tiêu ngất xỉu trên đường, ai đưa cậu ấy tới bệnh viện?” Dung Tư Thành vội hỏi.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn rất từ tốn: “Là một cô gái họ Mộ. Cô ấy tốt bụng lắm, còn giao tiền viện phí trước, sau này dì muốn trả lại cho cô ấy mà cô ấy không nhận. Mà lúc đó trông cô ấy rất sốt ruột”
Nghe vậy, Dung Tư Thành lập tức hoảng hốt. Cô gái họ Mộ, chẳng lẽ đúng là Mộ Yến Lệ? giây phút ấy, anh bỗng nhiên sợ hãi, sợ phỏng đoán chủ quan của mình thật sự hiểu lầm người ta. Anh bắt đầu thấp thỏm, lại hỏi: “Cô ấy có nói là sốt ruột làm gì không?”
Đầu dây bên kia nói: “Hình như cô bé ấy nói là đi phỏng vấn”.
Dung Tư Thành ngây người. Quả nhiên là Mộ Yên Lệ. Không biết anh cúp điện thoại như thế nào, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích. Không thể nói rõ cảm giác là gì, ngoài ý muốn lại không có gì bất ngờ.
Hối hận! Anh rất hối hận, lần đầu tiên bị mù tới nước này. Người ta đã cứu em trai anh, vậy mà anh đã làm gì? Nói nhân phẩm của người ta có vấn đề, nói rất nhiều lời khó nghe, con tuyên bố sẽ phong sát cô ấy? Sao anh lại nhận định cô ấy là ăn trộm? Chẳng lẽ tận mắt chứng kiến cũng là giả?
Thấy sắc mặt Dung Tư Thành không tốt, Tô Kiệm vội hỏi: “Sếp Dung, ngài sao vậy?” Dung Tư Thành hít sâu một hơi: “Hình như tôi đã hiểu lầm cô ấy” “Cô Mộ à?”
Dung Tư Thành hơi khó chịu: “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là sở sân bay, cô ấy cố ý đụng vào người đàn ông đi trước, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy lấy trộm di động của người đàn ông đó. Nhưng cô ấy lấy di động của Vân Tiêu là để gọi điện cứu người, lúc nãy Lâm Hà Vinh cũng nói cô ấy làm người trượng nghĩa. Cậu đi điều tra camera ở sân bay, tôi muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra”.
Tô Kiệm đáp: “Cô Mộ có y thuật cao siêu như thế, sao có thể trộm di động?
“Cho nên tôi mới bảo cậu tra!” Dung Tư Thành tức giận trừng anh ta. Ban đầu anh không biết y thuật của cô rất lợi hại, cho nên bây giờ mới thấy sai sai.
Tô Kiệm vội vàng đáp lời, sau đó rời đi. Dung Tư Thành khó chịu bóp trán. Mặc dù đã kêu Tô Kiệm đi điều tra, nhưng trong lòng anh đã thừa nhận mình hiểu lầm cô. Giờ khắc này, anh bỗng muốn đi tìm Mộ Yến. Lệ, nhưng đi thì nói được gì? Nói anh đã hiểu lầm cô? Hay là nói sẽ mời cô làm việc ở công ty? Nhưng người ta đã tuyên bố liệu tám người khiêng cô ấy cũng sẽ không đi. Một người kiêu ngạo như cô ấy thì sao có thể là ăn trộm?
Giờ thì phải giải thích thế nào đây?