Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Phúc Thành hung hăng chửi mắng: “Được, loại như cô, đợi tôi đó!"



Nói xong, anh ta cầm lấy điện thoại ra xa để gọi điện. Mộ Yến Lệ không để ý mà kéo Thẩm Hoa Linh đi tìm người phục vụ để lấy đá viên. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” "Anh ta là một tên cặn bã, tớ thực sự bị mù rồi. Còn tưởng rằng anh ta ở trên màn ảnh là hình tượng một người đàn ông tốt và si tình, nên thực tế thì cũng không hẳn là quá tệ, kết quả thì tốt rồi! Đầu tiên muốn tớ giới thiệu các cậu cho anh ta quen biết, nói là nhằm trúng cậu rồi, sau đó thì lại động tay động chân với tớ, nói muốn hai chúng ta ngủ chung với anh ta một đêm thì anh ta mới đồng ý lời mời của tớ. Cậu nói xem anh ta quá tham lam mà, chọc cho tớ giận. Tớ tát cho anh ta một bạt tay, tát xong rồi tớ lại thấy hối hận.



Mộ Yến Lệ với gương mặt lạnh lùng: “Hối hận cái gì? Đánh tên cặn bã như vậy là còn nhẹ đó.



Thẩm Hoa Linh buồn phiền mãi: “Bìa bảo tiếp theo của tớ đã bị nhỡ rồi!” "Được rồi, tên cặn bã như vậy không xứng với bìa báo của cậu. Cậu vẫn nên đi chườm đá cho gương mặt cậu đi, sưng cả rồi, tên khốn này thật sự độc ác mà. Mộ Yến Lê mắng chửi.



Thẩm Hoa Linh nói: “Cậu cũng không vừa, tớ thấy ảnh ta cả nửa ngày vẫn chưa đứng lên được, chắc chắn bị cậu đá cũng khá nặng rồi.



Mộ Yến Lệ hừ một tiếng: “Đáng đời!” “Thật ra thì cậu cũng không nên động tay, cậu vừa trở về mọi thứ vẫn chưa quen, chuốc lấy phiền phức cũng không tốt.”



Mộ Yến Lệ nói: “Cậu nhìn khuôn mặt của cậu kìa còn ở đó lo lắng cho tớ, nếu muốn động tay thì tìm tớ, không cần dùng đến thân thể nhỏ bé của cậu đâu”



Tiếp đó, cô lấy túi đá chườm lên khuôn mặt Thẩm Hoa Linh.



Lúc này, ở cửa của sảnh lớn vang lên tiếng động dồn dập liên tục.



Mọi người lần lượt theo dõi từ hướng phát ra của tiếng động, sau đó có một người kích động khẽ nói: “Là Dung Tư Thành” “Wow! Trời ơi, Dung Tư Thành đẹp trai quá!” "Chính là hào quang! Cậu xem, có phải những người nào đứng bên cạnh anh ta đều kh lưng khụy gối không?” “Thật là ngưỡng mộ quá đi mất.”



Giọng nói cường điệu của một số phụ nữ cuối cùng cũng đã thu hút sự chu ý của Mộ Yến Lệ và cô cũng dõi theo hướng của tiếng động đó.



Vị trí của cô là ở phía trong, ở bên ngoài không thể nhìn thấy cô nhưng cô lại có thể nhìn ra bên ngoài một cách rõ ràng.



Đó thực sự là Dung Tư Thành, anh đang trong một bộ vest tối màu sang trọng, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế. Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thoáng qua hiện trường, toàn thân mang theo một loại hơi thở quyền lực.



Trợ lý Tô Kiệm còn có những người đang nhắm mắt theo đuôi cố gắng nịnh bợ, bám dính chặt lấy ở phía sau.



Ở Thành phố Cẩm Chướng, Dung Tư Thành là một bảng hiệu sống, anh ở đâu thì ở đó là địa bàn của anh!



Ở đây cũng giống như vậy.



Có một chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt cỡ lớn ở khu vực tiếp khách phía trước, mọi người đều đứng dậy nhường ghế, Dung Tư Thành chính vì vậy mà bị mọi người vây quanh ngồi ở giữa ghế sô pha.



Người quen hay không quen đều đi qua chào hỏi, đó dường như là luật bất thành văn. Đương nhiên cũng là vì để làm quen, dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm hiếm gặp để hợp tác được với tập đoàn Dung thị.



Mộ Yến Lệ đang bận chườm mặt cho Thẩm Hoa Linh, không có qua đó chào hỏi, nhưng cô thấy được Cảnh Mai



Chi đã qua đó. “Đó không phải là Cảnh Mai Chi sao?” Thẩm Hoa Linh nói: “Ở Thành phố Cẩm Chướng cũng đồn rằng cô ta với Dung Tư Thành là một đôi!”



Mộ Yến Lệ gật đầu: “Tớ vừa nãy đã nhìn thấy cô ta, còn cùng cô ta trò chuyện. Tớ cũng nghi ngờ không biết cô ta có biết Dung Tư Thành sẽ đến, cho nên mới đến đây không?”



Thẩm Hoa Linh nói: “Cũng có thể, nếu không thì dựa vào gia thế của Cảnh Mai Chi thì chắc chắn không thèm đến tiệc rượu như thế”



Mộ Yến Lệ vô cùng ngạc nhiên lại hỏi: “Cô ta là người thế nào?”



Thẩm Hoa Linh nói: “Nghe nói cha của cô ta là Cục trưởng cục Hải quan Thành phố Cẩm Chướng.



Mộ Yến Lệ ngạc nhiên, thảo nào có thể chơi cùng dạng người như Dung Tư Thành.



Cảnh Mai Chi ở bên này thật sự rất vui mừng, cô ta biết nhất định Dung Tư Thành sẽ đến tiệc rượu này, cho nên mới đặc biệt đến đợi anh.



Tuy rằng vẫn chưa thể xử lý Mộ Yến Lệ nhưng nhìn thấy Dung Tư Thành trong lòng đã cảm thấy vui rồi, cô ta đi đến ngọt ngào gọi một tiếng: “Dung Tư Thành.



Dung Tư Thành ngậm điếu thuốc trong miệng, miễn cưỡng liếc nhìn cô ta rồi đáp lại một tiếng.



Thái độ không khác gì với những người khác.



Thái độ lạnh nhạt của anh khiến cho Cảnh Mai Chí ít nhiều bị tổn thương, cô ta hít một hơi thật sâu, cười nói: “Nếu sớm biết anh cũng đến đây thì chúng ta cùng đi, anh xem anh tới có một mình, còn em cũng chẳng có một nửa người đi cùng.



Câu nói này cũng đồng nghĩa với việc nói rõ rồi.



Trên gương mặt của Dung Tư Thành không thể phân biệt được vui hay tức giận: “Tôi làm sao chỉ có một mình?” Cảnh Mai Chi chỉ cười ngượng ngùng: “Tô Kiệm cũng không phải là phụ nữ”



Dung Tư Thành nhìn cô ta: “Ai quy định nhất định phải là phụ nữ?”



Vẻ mặt của Cảnh Mai Chi cứng đờ, người chủ trì tiệc rượu Hình Tuấn cười để xoa dịu lại: “Nam nữ phối hợp làm việc không mệt, làm gì cũng phải có được âm dương mới có thể bổ trợ điều hòa nhau. Mọi người nghe vậy, liền có một trận cười to.



Cảnh Mai Chi cũng nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Dung Tư Thành vừa ngại ngùng lại vừa sợ sệt, có chút lấy lòng nói: “Hôm nay ban ngày em đi gặp ông nội, em đã nhắc anh với ông"



Cô ta vừa nói vừa bước đến chỗ anh, muốn ngồi kế bên anh.



Hình Tuấn vừa hay ngồi kế bên Dung Tư Thành, rất biết điều mà đứng lên: “Mai Chi, qua đây ngồi.”



Dung Tư Thành bỗng nhiên liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt đó có đầy đủ ý cảnh cáo, giọng điệu anh thản nhiên: “Anh bận vậy sao?”



Hình Tuấn ngượng ngùng ngồi trở lại vị trí cũ, cười nói: “Làm gì có, tôi đây chỉ muốn đổi chỗ để chơi khác?” Dung Tư Thành thản nhiên nói: “Không cần, cứ ở đây là được.



Cảnh Mai Chi ngượng ngùng đứng tại chỗ, ngồi cũng không phải mà đứng cũng không phải. Nhất thời cô ta cảm thấy vô cùng uất ức, Dung Tư Thành tại sao lại không nể mặt cô ta như vậy, cô ta rõ ràng là vì anh mới đến mà.



Lúc này, mọi người có mắt tinh tường đều có thể thấy được rằng Dung Tư Thành chính là không muốn để ý đến Cảnh Mai Chi, cho nên cả một lúc lâu cũng không có hành động gì.



Cũng may là có những chị em đi cùng gọi cô ta, xem như cho cô ta một đường lui, cô ta cười và chào tạm biệt với Dung Tư Thành.



Sau khi cô ta đi, một số phụ nữ vẫn đang bàn luận nhỏ tiếng: “Cô Cảnh này, lúc nào cũng tự cho mình là người phụ nữ của Dung Tư Thành. Nhìn cô ta bị mất mặt đến mức này, tôi cũng xấu hổ thay cho cô ta. “Dung Tư Thành cũng thật là tàn nhẫn, ngay cả một chút nể tình cũng không có!” “Trách ai? Dung Tư Thành người ta trước giờ chưa từng thừa nhận, là cô ta tự cho gương mặt mình dát vàng” “Đúng vậy, là bản thân tự chuốc lấy khó xử!” Bọn họ bên đó xảy ra chuyện gì, Mộ Yến Lệ có thể nhìn thấy hết nhưng lại không thể nghe bên đó đã nói những gì. Còn có một số điều ngoài ý muốn tại sao Cảnh Mai Chi không ở lại đó với Dung Tư Thành.



Thẩm Hoa Linh nói: “Lệ Hạo, cậu cũng qua đó chào hỏi Dung Tư Thành đi. Nhìn thấy rồi mà không chào hỏi cũng không tốt, bộ dạng này của tớ không còn mặt mũi gặp ai nên tớ không qua đó với cậu đâu!”



Mộ Yến Lệ liếc nhìn bên cạnh Dung Tư Thành, vẫn là những người thích xem náo nhiệt, cô nói: “Thôi kệ, tớ đợi cậu cùng nhau qua đó “Đợi tớ làm gì? Tớ như vậy làm sao có thể đi?”



Mộ Yến Lệ nhìn chằm chằm cô ấy: “Mượn oai! Tớ chỉ lo cho cậu, tương lai tạp chí của cậu đáng lo lắm!”



Thẩm Hoa Linh vốn không ngốc, được Mộ Yến Lệ nhắc nhở như vậy, lập tức như được truyền chân lý mà tỉnh ngộ. Thế lực của Dung Tư Thành có thể so sánh được với bất kì một minh tinh nổi tiếng nào.



Cô ấy nhếch môi, che miệng cười thầm: “Như vậy được không?”



Mộ Yến Lệ nhìn chăm chăm cô ấy: “Chúng ta chỉ qua đó chào hỏi thôi mà, lại không phải làm việc gì hại người lợi mình, có gì không tốt chứ?”



Tiếp đó, cô vừa nặn cằm cô ấy nói: “Mau cho tớ xem. Ừ, giảm bớt không ít, cậu nhanh đi trang điểm lại đi!”



Thẩm Hoa Linh nghĩ cũng đúng, đứng dậy và cùng Mộ



Yến Lệ vào nhà vệ sinh để trang điểm lại. Đợi cô ấy bước ra lần nữa, gương mặt được trang điểm thật tinh xảo, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra dấu vết.



Lúc này, bên cạnh Dung Tư Thành vẫn còn rất nhiều người vây quanh, bao gồm cả những người phụ nữ nói giúp Uông Phúc Thành ban nãy.



Có lẽ do hai người họ đi thẳng về phía Dung Tư Thành, do quá đột ngột, hoặc là có lẽ do bọn họ vừa mới làm loạn một trận nên giờ đã gây sự chú ý.



Dù sao thì lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Yến Lệ không sợ bị chú ý, chỉ là không quen mà họ. thôi.



Cô dắt Thẩm Hoa Linh đi qua đám người này, đi đến phòng nghỉ ở sảnh lớn, cô lịch sự chào người đàn ông đang ngồi ở giữa ghế sô pha với khí chất mạnh mẽ: “Ngài



Dung Mọi người nghe vậy thì có chút ngày người.



Mà trong mắt đa số phụ nữ đầy sự khinh thường, hai người này không xứng. Không có xuất thân, không có danh tiếng, vậy mà lại muốn móc nối quan hệ với Dung Tư Thành?



Vừa rồi Dung Tư Thành đã làm cho vị cô cả họ Cảnh kia thất vọng, sao nào? Còn hai vị đây, da mặt có đủ dày không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK