Dung Tư Thành cũng trả lời cô: “Đàn anh của em”
Mộ Yến Lệ Muốn bám vào anh đứng lên, nhưng lại bị Dung Tư Thành giữ chặt, anh cố tình nói một câu: "Hôm nay thật sự xin lỗi, ông nội thích Gia Hạo, tôi chỉ muốn để ông nội vui vẻ một chút, sau đó thì gọi điện cho em, có lẽ đã làm đàn anh của em hiểu lầm.
Mộ Yến Lệ cũng không ngốc, cô lập tức hiểu được ý của Dung Tư Thành, vì vậy cũng nói một câu khách sáo: “Không sao, tôi mới là người phải xin lỗi, đã đồng ý sẽ đến sinh nhật ông nội, chắc là phải thất hứa rồi! Đàn anh kia của tôi có hơi bảo thủ, giống người lớn trong nhà tôi, nhiều năm như vậy tôi với Gia Hạo cũng quen với sự quan tâm của anh ấy.
Dung Tư Thành nói: "Có người quan tâm là chuyện tốt, em vẫn nên trở về giải thích kỹ càng với đàn anh của em đi." “Ừm, anh ấy chỉ là quan tâm quá nên loạn"
Dung Tư Thành nói: "Vốn dĩ muốn giữ em ở lại ăn bánh sinh nhật, nhưng chắc đàn anh của em không đồng ý. Mộ Yến Lệ cảm ơn nhìn Dung Tư Thành, trả lời: "Để lần sau vậy?”
Trình Gia Dật đứng một chỗ không nhúc nhích, lời bọn họ nói là thật hay giả?
Sao lại anh ta lại cảm thấy Dung Tư Thành không hề thích Yến Lệ chút nào cả! Anh ta quay đầu nhìn về phía Dung Uyển Nga: "Anh trai cô có bạn gái không?”
Dung Nguyệt Nga thấy Trình Gia Giật chủ động nói chuyện với mình, vô cùng kích động, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mà người đàn ông lạnh lùng tựa như không thuộc về thế giới đầy khói lửa này nói chuyện với cô ta. “Chắc là không có, chuyện của anh trai tôi đều không nói với chúng tôi, tôi chỉ biết bạn bè là nữ của anh ấy rất nhiều, nhưng chưa nghe thấy anh ấy có bạn gái bao giờ, anh ấy vẫn luôn không thích con gái.
Trình Gia Giật nhíu mày hỏi: "Vì sao lại không thích con gái?"
Du Uyển Nga nói: "Vài năm trước anh ấy từng có một cô bạn gái, vài năm nay anh ấy vẫn luôn tìm cô ấy, hình như lý do anh ấy không có bạn gái chính là vì cô gái đó.
Trình Gia Giật hơi kinh ngạc, nhưng có thể nói, trái tim đang treo lơ lửng của anh ta đã hạ xuống một chút. Không ngờ Dung Tư Thành lại là một người si tình như vậy.
Nói như vậy, anh ta thật sự không có quan hệ gì với
Yến Lê? “Anh Dật, chúng ta còn lên trên thăm ông nội nữa không?”
Trình Gia Giật xấu hổ, giật giật khóe miệng, anh ta không yên tâm về Dung Tư Thành nên mới nói muốn lên trên thăm ông.
Bây giờ... “Thôi, nếu họ lên trên rồi, chúng ta cũng không nên đi theo tránh thêm phiền phức, đi xuống đi!” Nói xong, Trình Gia Giật cứ thế quay người đi xuống.
Dung Uyển Nga cũng vội vàng theo anh ta xuống dưới, tuy rằng có hơi bối rối, nhưng chỉ cần cô ta có thể ở bên cạnh người đàn ông này thì ở đâu cũng vậy.
Bên ngoài biệt thự.
Cảnh Mai Chi yếu ớt dựa vào cây cột ở cạnh cửa, trên mặt ửng hồng, bộ lễ phục trên người đã bị cô ta kéo làm thay đổi cả kiểu dáng, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn nà.
Những người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, cô ta biết bây giờ mình nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng đã mất công đến một chuyến, cô ta vẫn chưa nói chuyện với Dung Tư Thành câu nào, vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt khi độc trên người Mộ Yến Lệ bị phát tác và bị người khác sỉ nhục, vẫn chưa nhìn thấy hiện trường thảm hại của cô ấy, Cảnh Mai Chi thật sự không cam lòng rời đi như vậy!
Vữa nãy gió lạnh thổi làm cô ta còn dễ chịu một chút, nhưng tại sao bây giờ nó lại không có tác dụng với cô ta nữa?
Chân tự nhiên mềm nhũn, cô ta kề sát vào cây cột từ từ trượt dài rồi ngồi bệt xuống đất, bên trong cơ thể cô ta như có một luồng hơi nóng bốc lên, làm cho cô ta khó mà khống chế được bản thân mình.
Chiếc váy mỏng manh trên cơ thể lại giống như một lớp chăn bông dày quấn quanh người cô ta, nếu như không phải giữ được chút lý trí cuối cùng, cô ta đã muốn kéo hết xuống.
Cảm xúc chuyển từ trống rỗng rồi đến cô đơn lạnh lẽo và khát khao một điều gì đó, làm cho cô ta khó chịu đến nỗi không thể diễn tả.
Cho dù cố gắng thay đổi cảm xúc cũng không được. Loại cảm giác khát khao điên cuồng này làm cho cô ta không thể khống chế được chút lý trí cuối cùng.
Cô ta bị làm sao vậy?
Sao phản ứng của cô ta lại giống như khi độc phát tác?
Nhưng...
Rõ ràng Mộ Yến Lệ đã uống cạn chén rượu kia, cô ấy lại không sao, mà người xảy ra chuyện lại là cô ta?
Chẳng lẽ trong lúc vô ý Mộ Yến Lệ đã lấy nhầm chén rượu của cô ta?
Cảnh Mai Chi nhắm mắt nhớ lại lúc mà bọn họ uống rượu.
Không phải!
Mộ Yến Lệ cố ý, cô ấy cố ý làm đổ đĩa sứ, nhân lúc cô ta cúi xuống đã trộm thay đổi chén rượu của hai người.
Cô ấy đã biết trước chén rượu bị bỏ thuốc
Thật thâm độc!
Cô ấy mặt không biến sắc thay đổi chén rượu
Nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Đây chính là thuốc kích dục có tác dụng vô cùng mạnh của Dạ Điểm, nếu không có đàn ông thì không giải được.
Nhưng cô ta còn phải kết hôn với Dung Tư Thành, sao có thể làm chuyện đó với người đàn ông khác được? Vậy cô ta làm sao mà gả cho Dung Tư Thành được nữa?
Mộ Yến Lệ! Con ả chết tiệt
Cảnh Mai Chi tức giận vô cùng, vốn đã không còn lý trí, lại bị loại thuốc này hành hạ càng làm tâm trí cô ta thêm loạn. Đúng lúc này, Mộ Yến Lệ và Mộ Gia Hạo từ trong phòng đi ra, hai mắt Cảnh Mai Chi đỏ thầm, cô ta chẳng thèm nghĩ gì đứng lên, chạy xiên xiên vẹo vẹo đến trước mặt Mộ Yến Lệ, vừa vội vừa tức hỏi: "Là cô! Là cô đúng không?”