Buổi tối, Mộ Ngọc Tú vừa về nhà thì mùi thuốc lá sặc cổ họng chui vào mũi. Cô ta lập tức thấy Trần Húc Tuấn say như chết nằm trên sofa, râu ria xồm xoàm, khóe miệng hơi sưng, vẻ mặt suy sút. Cô ta rất nghi hoặc, đây là bị người ta đánh à? Cô ta thay giày đi vào nhà.
Nhà ăn, thằng bé mập ú Trần Uông Hưng ngang ngược ném bát cơm xuống đất: "Tôi không ăn! Tôi đã bảo là không ăn cái này!”
Bảo mẫu bất đắc dĩ đi tới nhặt chén lên: “Được rồi, không ăn thì không ăn. Cậu chủ nhỏ, vậy cậu muốn ăn gì?”
“Thịt! Tôi nói tôi muốn ăn thịt kho tàu” Trần Uông Hưng nói.
Mộ Ngọc Tú phiền lòng cả ngày, về nhà thì con cái quấy khóc, chống lại nửa sống nửa chết, lửa giận lập tức cháy bừng lên thiên linh cái của cô ta.
“Trần Húc Tuấn! Anh có thấy con đang khóc không? Sao anh không trông con hả?” Trần Húc Tuần vốn đang say mơ mơ màng màng, nghe thấy Mộ Ngọc Tú chỉ trích, anh ta lại nổi giận. “Cô kêu tôi cái gì? Chẳng phải có người chăm rồi hay sao?” Mộ Ngọc Tú nói: “Anh không thấy thím Lý không thể làm gì nó hả?”
Trần Húc Tuấn ngồi dậy, cố ý cãi lại cô ta: “Vậy thì đổi người khác. Cái gì cũng không làm được thì cần bà ta làm gì? Tôi đã bảo để con cho mẹ tôi chăm, cô cứ khăng khăng đòi tự nuôi con, vậy thì cô đích thân. chăm nó đi chứ, kêu tôi làm gì?
Mộ Ngọc Tú tức điên người, chạy tới đẩy anh ta ngã xuống sofa: “Anh nói tiếng người đấy hả? Nó không phải là con anh à?”
Mặc dù Trần Húc Tuấn say ngà ngà, nhưng trong lòng lại biết rõ, thậm chí những lời của Mộ Yên Lệ vẫn. còn văng vẳng bên tại. Chính vì người đàn bà này nên anh ta mới chia tay với Mộ Yên Lệ, anh ta bị mù mới cưới một con đàn bà thô tục thế này?
Anh ta hòa hoãn đầu óc mơ hồ, đẩy Mộ Ngọc Tú ngã xuống sofa, bóp cằm cô ta trào phúng: “Có phải con tôi hay không thì còn chưa biết đâu. Cô nói xem sao tôi lại mắt mù cưới loại người như cô nhỉ?”
Nghe vậy, Mộ Ngọc Tú nhất thời nổi giận, giơ tay cho Trần Húc Tuấn một cái tát.
“Trần Húc Tuấn! Anh đừng uống nước đái mèo xong rồi nói hươu nói vượn! Tôi đi theo anh bảy năm, cuối cùng đổi lại câu nói như thế hả?”
Trần Húc Tuấn đã chịu đủ cô ta hở cái là đánh mình. Anh ta giơ tay dứt khoát đánh trả.
“Chát!” tiếng bạt tai giòn tan khiến thằng bé kia đều nín khóc. Trần Uông Hưng hoảng sợ nhìn về phòng khách, thân hình mập ú uốn éo chạy ra phòng khách.
Bảo mẫu lo lắng họ cãi nhau sẽ đánh trúng thằng bé nên vội chạy theo: “Cậu chủ nhỏ”
Mộ Ngọc Tú tức điên rồi: “Trần Húc Tuấn! Anh dám đánh tôi hả? Tôi liều mạng với anh!” Dứt lời, cô ta nhào về phía Trần Húc Tuấn, hai tay ra sức đánh lên mặt anh ta.
Trần Húc Tuấn trực tiếp đè cô ta xuống, hai tay bóp cổ cô ta: “Mộ Ngọc Tú, tốt nhất cô hãy thành thật cho tôi, đừng cho là tôi không dám đánh cô”.
Trần Húc Tuấn! Anh là đồ khốn!” Mộ Ngọc Tú ra sức giãy dụa. “Mẹ... Mẹ.” Trần Uông Hưng ra sức kéo cánh tay Trần Húc Tuấn: “Ba buông mẹ ra. Ba là đồ hư đốn”
Trần Húc Tuấn lập tức hất thằng bé sang một bên, hung ác nói: “Mày thành thật cho tạo, không thì tao đánh cả mày đấy!” nói xong, anh ta ra lệnh cho bảo mẫu: “Đưa thằng bé tới nhà mẹ tôi”
Bảo mẫu không dám nói nhiều một câu, đáp lại ngay: “Vâng, thưa cậu chủ”
“Tôi không đi! Tôi không đến nhà bà nội!” Trần Uông Hưng khóc kêu. Bảo mẫu không còn cách nào khác, vừa lôi vừa kéo Trần Uông Hưng ra ngoài.
Trong nhà lập tức yên tĩnh. Nhìn Mộ Ngọc Tủ khóc lóc thảm thiết, Trần Húc Tuấn buông tay cô ta ra: “Sau này ăn nói với tôi cho đàng hoàng, đừng hở tí là đánh tôi. Cô cho rằng tôi đánh không lại có hả?”
Mộ Ngọc Tú đứng dậy, vừa đẩy anh ta ra vừa khóc nói: “Trần Húc Tuấn, anh là đồ khốn, tôi gả cho anh để anh đánh tôi hả? Anh nói thế mà nghe được à? Gì mà kêu thằng bé có phải con anh còn chưa biết?”.
Trần Húc Tuấn trừng cô ta: “Năm đó lần đầu tiên của chúng ta, có phải cô bỏ thuốc vào rượu không? Cô còn bỏ thuốc cho Yến Lệ để cô ấy bị người đàn ông khác làm bẩn đúng không? Cô thật đáng sợ! Cô đúng là loại đàn bà ác độc như rắn rết!”
Mộ Ngọc Tú ngừng khóc, ánh mắt khiếp sợ: “Anh nghe ai nói vậy? Ai đang châm ngòi ly gián?” Trần Húc Tuấn nhìn cô ta: “Lại đóng kịch nữa hả?”
Mộ Ngọc Tú hoảng sợ đến nỗi quên Trần Húc Tuấn vừa đánh mình, chỉ theo bản năng ngụy biện: “Không phải, em thật lòng thích anh, đêm hôm đó em thừa nhận mình uống rượu với anh là vì muốn hiến dâng cho anh, nhưng em chỉ muốn an ủi anh thôi. Chồng ơi, em đi theo anh bao nhiêu năm trời, không có công lao cũng có khổ lao, em còn sinh Uông Hưng cho anh, anh nghi ngờ em làm em đau lòng lắm”.
Trần Húc Tuấn bóp cằm cô ta: “Trước kia tôi đã bị gương mặt đáng thương này của cô lừa gạt đấy, ai mà ngờ được kẻ khiến tôi và Yến Lệ chia tay lại là cô.”
Mộ Ngọc Tú lập tức đoán được, cô ta túm tay Trần Húc Tuấn vội nói: “Mộ Yến Lệ nói với anh đúng không? Chị ta đang châm ngòi ly gián! Chị ta còn ghi hận em hôm đó làm con trai chị ta bị thương nên mới đổ hết tội lỗi lên đầu em. Anh là chồng em, anh không tin em mà tin một người phụ nữ khác sao?”
Trần Húc Tuấn rút tay ra, lạnh lùng nói: “Mộ Ngọc Tú, tôi thà tin Yến Lệ chứ không tin cô. Cái miệng dẻo quẹo của cô đã từng đắp nặn bản thân thành người bị hại trước mặt cha cô như thế nào, tôi đều tận mắt chứng kiến. Tôi không phải cha cô, không dễ lừa gạt như ông ta”
Mộ Ngọc Tú cười lạnh: "Tiện! Đàn ông các anh đúng là như nhau, chiếm được không bao giờ biết trân trọng, càng không chiếm được càng cảm thấy tốt nhất. Nếu Mộ Yến Lệ thích anh thì chị ta sẽ sinh con của người khác? Sẽ không hề do dự nói chia tay anh sao? Chị ta nói thế là để ly gián, có phải chị ta bảo bao nhiều năm qua vẫn còn nhớ nhung anh, nếu không phải do tôi thì các người đã sớm kết hôn với nhau không? Tôi nói cho anh biết, chị ta còn ước gì anh ly hôn với tôi, sau đó đá đít anh ấy chứ!”.
Trần Húc Tuấn bất mãn trừng cô ta: “Đừng dùng tư tưởng xấu xa của cô để suy nghĩ về cô ấy. Cô ấy không ác độc như cô!” Dứt lời, anh ta đứng dậy, đi vào buồng trong.
Mộ Ngọc Tú hận nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ tôi chỗ nào cũng xấu xa, còn Mộ Yến Lệ thì tốt đẹp, Yến Lệ của anh tốt nhất, vậy thì anh đi tìm chị ta đi, để xem chị ta có cần anh không? Ha ha ha ha..” cô ta nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín, cười điên dại.