Vẻ mặt Dung Tư Thành lạnh lùng nghiêm nghị: “Ông cụ vốn đã có bệnh, bất kể là loại thuốc gì đi nữa cũng không được uống bừa khi không có sự cho phép của bác sĩ, cô lại không biết một nguyên tắc đơn giản như vậy ư?” “Tôi biết, nên tôi chỉ cho ông ấy một viên, tôi thực sự chỉ muốn ông ấy ngủ ngon hơn vào buổi tối thôi.”
Tay Dung Tư Thành kẹp lấy điếu thuốc rồi gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc lá, giọng điệu cũng có phần tuỳ ý và lười biếng: "Xem ra cô không muốn nói ra sự thật rồi.
Tiểu Lý vội vàng giải thích: “Cậu cả, những gì tôi nói chính là sự thật. Nếu cậu không tin thì cậu có thể xét nghiệm tô cháo đó, thực sự chỉ có thuốc ngủ mà thôi."
Dung Tư Thành cau mày hỏi tiếp: "Vào ngày bảy hôm đó, cũng là do cô đã bỏ thuốc ngủ vào nên ông cụ mới ngủ tới giữa trưa?"
Tiểu Lý dè dặt ngước mắt lên nhìn lấy Dung Tư Thành: "Không có, vào ngày bảy, ông cụ ngủ lâu như vậy thực sự không liên quan đến tôi. Tối hôm qua đến lượt tôi trực đêm, tôi lo ông cụ ngủ không được, tôi chỉ là muốn tốt cho ông cụ thôi cậu cả!"
Sắc mặt của Dung Tư Thành không hề biến đổi, vẫn lạnh lùng như trước, hờ hững căn dặn: "Lôi xuống dưới, đánh gãy chân!”
Tiểu Lý sợ hãi hét lên khi nghe thấy vậy: "Cậu cả tha mạng, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi. Tôi sẽ không dám nữa đâu ạ!”
Tô Định không cho cô ta cơ hội nhận lỗi, trực tiếp kêu người lôi cô ta xuống dưới.
Dung Tư Thành ngồi trên ghế sofa, bất động: "Đem tôi cháo mà ông nội đã ăn thừa đó đi xét nghiệm.
Tô Định đáp lời: "Vâng ạ.
Mộ Yến Lệ khẽ cau mày, chuyện này làm sao có thể chứ? Huyết áp vào ngày hôm đó của ông cụ đã lên đến mức một trăm tám, nếu chỉ là uống thuốc ngủ thôi thì huyết áp làm sao có thể đột ngột tăng cao chứ? Cô vẫn chưa kịp hiểu rõ thì Dung Tư Thành đã đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Mộ Yến Lệ không lên tiếng, chỉ đáp lại rồi xách túi lên, đi theo anh lên xe.
Dung Tư Thành không nói tiếng nào trong suốt cả chặng đường, Mộ Yến Lệ cảm thấy bực bội trong lòng, Dung Tư Thành đây là có ý gì? Là vì kết quả như vậy quá bất ngờ? Hay là không tin tưởng vào sự chẩn đoán của cô?
Mộ Yến Lệ không phải là một người nhịn được chuyện, cô lén lút liếc nhìn anh vài cái rồi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Anh nghi ngờ sự chẩn đoán của tôi là sai?”
Dung Tư Thành khẽ sửng sốt, chuyện này nên nói bắt đầu từ đầu nhỉ?
Anh lên tiếng: "Không có, tôi nghĩ họ có lẽ đã nhận ra chúng ta đang điều tra chuyện này nên đẩy người giúp việc này ra gánh tội.” “Ý của anh là người giúp việc này không phải là kẻ chủ mưu sao?” Mộ Yến Lệ cau mày hỏi.
Dung Tư Thành phì cười: “Một người giúp việc thì sao lại có cái gan lớn như vậy chứ?”
Mộ Yến Lệ cau mày, bất chợt nhớ tới những lời nói đó của ông cụ. Không có tình cảm anh chị em, không có tình cảm cha con hay mẹ con.
Cô nhìn anh, không biết phải dùng vẻ mặt như thế nào, là thông cảm hay là an ủi? “Vậy... Vậy anh nghi ngờ là ai? Thực sự sẽ không phải do người nhà của anh làm chứ? Chính vì số tài sản để lại đó?"
Dung Tư Thành hít một hơi thật sâu, có chút khó nói thành lời, việc mà người nhà bọn họ đã làm đâu chỉ có những thứ này.
Anh mơ hồ nói: “Không biết nữa!”
Mộ Yến Lệ bỗng nhiên cảm thấy mình dường như không nên hỏi câu hỏi như vậy, họ cùng lắm cũng chỉ là một người quen.
Nên cô cũng không hỏi nữa, chỉ nhắc nhở rằng: “Tôi nghĩ anh vẫn nên bố trí một số người âm thầm bảo vệ ông nội của anh!
Dung Tư Thành gật đầu: “Tôi biết, hôm nay cám ơn cô, phí khám bệnh tôi sẽ nhờ người chuyển cho cô!”
Mộ Yến Lệ nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, tôi cũng phải cảm ơn anh đấy, nếu hôm nay không phải anh đến kịp thời thì hậu quả có thể sẽ không thể tưởng tượng nổi."
Nói đến chuyện này thì Dung Tư Thành càng thêm xấu hổ, nếu như không phải anh dẫn cô đi làm quen với đảm người đó thì La Bằng làm sao lại đến gây rắc rối cho cô.
Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình nên nói rằng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô vô cớ chịu oan ức đầu.
Nhưng lại không hề nhận ra, câu nói này giống như một lời thề thốt vậy.