Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên này Mộ Yến Lệ thất thần ngồi trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng cô đơn của Trình Gia Dật, cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô không biết phải làm sao.



Cô luôn cảm thấy mình hơi vô ơn, nói một cách oai phong lẫm liệt thì, điều gì anh ta cũng sẵn sàng làm cho CÔ.



Nhưng thật ra cô rất ích kỉ, vì tình cảm của bản thân mà làm tổn thương một người đàn anh tốt với cô như vậy.



Điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên, cô xem qua tin nhắn do Dung Tư Thành gửi tới: [Em ngủ chưa?] Mộ Yến Lệ nhận điện thoại, đứng dậy trở về phòng và trả lời anh: [Vẫn chưa!] [Đàn anh của em không nghi ngờ điều gì, phải không?] [Ngày mai anh ấy đi rồi!]



Khi Dung Tư Thành nhìn thấy thông tin này, anh đã rất vui mừng: [Thật không thể? Vậy là tôi có thể tuyên bố chính thức rồi nhỉ? Bạn gái của tôi?]



Mộ Yến Lệ nhìn thấy những chữ này cũng có thể hiểu được sự vui mừng của Dung Tư Thành, nhưng mà cô ngược lại chẳng cảm thấy gì cả, chỉ lười biếng đáp lại một từ: [ừ]



Dung Tư Thành là một người nhạy bén, anh ngay lập tức nhận thấy sự tụt cảm xúc của Mộ Yến Lệ và cố tình gửi một tin nhắn kèm theo chất giọng đầy mùi chua của sự ghen tuông. [Làm sao thế? Không nỡ à?]



Mộ Yến Lệ: [Không có, tôi chỉ nghĩ rằng tôi khá ích kỷ!] Dung Tư Thành: [Bản chất cảm xúc là ích kỷ. Em sẽ không hạnh phúc nếu ở bên đàn anh của mình. Tình yêu mà em nợ anh ta có thể được trả bằng những cách khác thay vì cảm xúc của chính em. Điều này là không công bằng cho cả ba chúng ta.]



Mộ Yến Lệ: [Tôi biết, tôi chỉ hơi khó chịu thôi.] Dung Tư Thành: [Hay là, tôi hát cho em nghe nhé?] Mộ Yến Lệ: [Anh còn biết hát à?]



Dung Tư Thành: [Em là người đẹp nhất trong mắt anh, mỗi nụ cười đều khiến anh say đắm, cái tốt hay cái xấu của em, mỗi khi em giận dữ hơi chu đôi môi nhỏ nhắn...



Mộ Yến Lệ đang nằm trên giường, nghe thấy thanh âm của người đàn ông ấy, cô cảm thấy dường như tâm tình mình tốt hơn rất nhiều, khỏe mỗi cũng dần nhếch lên.



Cũng không ngờ rằng anh thực sự hát rất hay!



Ngày hôm sau.



Mộ Yến Lệ hôm qua nói chuyện với Dung Tư Thành đến khá muộn, kết quả là hôm nay đến lúc cô mở mắt đã là sáu rưỡi sáng rồi.



Khi cô bước ra, cô còn nghĩ mình có thể nhìn thấy Trình Gia Dật đang nấu bữa sáng cho hai mẹ con họ trong bếp, nhưng thấy căn phòng im ắng lạ thường, cô chợt có cảm giác không ổn, cất bước đi về phía phòng của Trình Gia Dật.



Cô gõ cửa gọi: "Đàn anh, đàn anh?"



Thật không may, không có ai đáp lại tiếng gọi của cô, vì vậy cô đẩy cửa trực tiếp đi vào.



Quả nhiên...



Đúng như cô đoán, căn phòng gọn gàng và trống rỗng, như thể chưa có ai từng sống trong đó.



Cô vội vã ra khỏi phòng và gọi cho Trình Gia Dật bằng điện thoại di động của mình.



Điện thoại kêu bíp bíp từng hồi chuông khiến người ta vô cùng buồn bực, Mộ Yến Lệ vô cùng sốt ruột, trong lòng không ngừng thôi thúc đối phương bên kia nghe điện thoại, chưa tắt máy chứng tỏ anh ấy vẫn chưa lên máy bay.



Cô cuối cùng đã ép đàn anh đi rồi, hơn nữa, anh ta rời đi cũng không có một chút âm thanh nào, cô ngủ đến mức cũng chẳng hề nghe được động tĩnh gì cả!



Sự hoảng loạn và tự trách trong lòng mình bao trùm lấy cô.



Một lúc lâu sau, giọng nói của Trình Gia Dật vang lên trong điện thoại: "Yến Lê..."



Vào lúc đó, Mộ Yến Lệ gần như bật khóc vì sung sướng, với một giọng nói có chút đau khổ: "Đàn anh, anh đi đâu thế?" ТrцуeлАР*Р.cоm trang web cập nhật nhanh nhất



Giọng của Trình Gia Dật vang lên: "Tôi sắp đến sân bay rồi."



Mộ Yến Lệ tức giận và lo lắng: "Máy bay của anh mấy giờ cất cánh? Sao anh lại đi mà không cho tôi tiền?"



Trình Gia Dật nói: "Tiền cái gì? Cũng không phải là tôi không đến nữa, sau này có cơ hội tôi lại đến mà."



Mộ Yến Lệ lo lắng: "Vậy thì cũng không thể không cho tôi đến tiến anh chứ!"



Trình Gia Dật nói: "Đừng đến đây nữa, tôi sắp đến nơi



Mộ Yến Lệ nói: "Anh cố ý làm tôi khó chịu đến chết rồi." đúng không?"



Giọng điệu của Trình Gia Dật đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Yến Lệ, trên đời này không ai muốn cô hạnh phúc hơn tôi đâu!"



Giọng Mộ Yến Lệ có chút nghẹn ngào: "Vậy chờ tôi, tôi đến tiễn anh!"



Nói xong, cô vội vã cúp máy mà không cho Trình Gia Dật thời gian nói câu từ chối.



Sau đó, cô gọi cho Dung Tư Thành và nhờ anh đưa con đến trường. Cô đến phòng ngủ của Mộ Gia Hạo và gọi cậu bé dậy, sau khi thu xếp xong mọi việc, cô vừa đi ra khỏi nhà thì gặp



Dung Tư Thành. “Tôi sẽ đưa em đến đó. Dung Tư Thành nói.



Mộ Yến Lệ nói: "Không cần, hôm nay Gia Hạo còn đi học. Anh giúp tôi đưa thằng bé đi là được."



Dung Tư Thành nói: "Tôi bảo Lâm Hà Vinh đến rồi, tôi đi cùng em."



Khi cả hai đang nói chuyện dở, thì Lâm Hà Vinh đã đến. Dung Tư Thành nhưởng mày về phía Mộ Yến Lệ, tỏ ý rằng chuyện này như vậy đã ổn hay chưa?



Mộ Yến Lệ không nói gì, chỉ nói với Lâm Hà Vinh vài câu, sau đó cùng Dung Tư Thành vội vã đến sân bay. Lúc này, Trình Gia Dật đã đến sân bay.



Vừa bước vào liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lông mày khẽ cau lại. "Tại sao cô lại ở đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK