Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự kinh ngạc chợt lóe lên trong đôi mắt Dung Tư Thành rồi biến mất, thậm chí còn cảm thấy vui mừng, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. “Cô Mộ!”



Thẩm Hoa linh căng thẳng hơn Mộ Yến Lê một chút, hơi gật đầu: “Anh Dung



Dung Tư Thành cũng lịch sự gật đầu.



Tất cả mọi người đều ngây người, chuyện gì thế? Bọn họ thật sự quen nhau sao? “Đến đây ngồi đi!” Dung Tư Thành ra hiệu cho bọn họ. Ngồi? Ngồi ở đâu?



Đương nhiên là ngồi bên cạnh Dung Tư Thành rồi. Lần này, Hình Tuấn rất thức thời và đứng lên, Dung Tư Lăng cũng không phản bác.



Vậy nên một đám người lần lượt đứng dậy, giống như phản ứng dây chuyền, nhường lại hai vị trí trống ở bên cạnh Dung Tư Lăng.



Mộ Yến Lệ khẽ gật đầu với đám người đó, vừa định nằm tay Thẩm Hoa Linh đi qua đó ngồi...



Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nữ ngang ngược vang lên: "Vừa nãy là ai đã đánh người của tôi?" Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt phúc hậu đang đi về phía bọn họ. Trông bà ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc váy hàng hiệu xa xỉ, thái độ hung dữ. Dường như bà ta đến đây để gây sự



Người đàn ông đi sau lưng bà ta là Uông Phúc Thành, chính là người vừa nãy bị Mộ Yến Lệ đá một phát nằm bẹp dí dưới đất.



Một Yến Lệ khẽ cau mày lại, không ngờ người đàn ông này lại tìm một người phụ nữ đến đây ra mặt cho anh ta.



Hừ! Chả có một tí phong độ đàn ông nào hết!



Mặc dù trong lòng vô cùng khinh thường người đàn ông này nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài.



Cô cũng chưa ngồi xuống sô pha mà đứng yên tại chỗ, nhìn người phụ nữ đang bước đến càng lúc càng gần.



Thẩm Hoa Linh nói nhỏ: “Người phụ nữ này là Tào Thúy Liễu, tổng giám đốc tập đoàn Tào Thị. Bà ta là một nữ cường nhân đấy, sau khi ly hôn bà ta vẫn độc thân đến bây giờ. Lần này chúng ta chọc phải một đống phiền phức rồi. Người phụ nữ này rất dũng mãnh, đàn ông bình thường cũng không dám trêu chọc bà ta.”



Mộ Yến Lệ khẽ gật đầu trong vô thức.



Dung Tư Thành không nhúc nhích, khẽ cau mày, vẫn luôn quan sát tình hình phía bên Mộ Yến Lệ. Uông Phúc Thành nói nhỏ với Tào Thúy Liễu: “Chị Liễu, chính là cô ta. Cô ta không phân biệt trắng đen gì hết đã xông lên đá em một cái.



Tào Thúy Liễu không thèm đếm xỉa đến những người khác, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Lệ, đi thẳng về phía cô: “Cô ngang ngược đấy à?



Mộ yến lệ hơi nhếch môi lên, kiên nhẫn giải thích: “Không phải ngang ngược. Tâm trạng của tôi và bà giống nhau. Bà nhìn thấy bạn của bà bị người khác bắt nạt nên đến đây đòi công đạo, tôi cũng đòi công đạo cho bạn của tôi mà thôi. Mọi chuyện đều do anh ta mà ra.



Tào Thúy Liễu hừ một tiếng, vẻ mặt hung dữ nói: “Nói như vậy thì đó là lỗi của em trai tôi sao?”



Mộ Yến Lệ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Có nhân thì mới có quả.



Uông Phúc Thành thì thầm bên tai Tào Thúy Liễu: “Chị Liễu, con đàn bà đó đánh em trước.



Tào Thúy Liễu liếc nhìn Thẩm Hoa Linh.



Cái liếc mắt của bà ta giống như một con sói hung ác khiến Thẩm Hoa Linh sợ đến mức hai chân sắp mềm nhũn ra. Hèn gì người phụ nữ này có bản lĩnh để lăn lộn trên thương trường với đàn ông, bà ta quá hung dữ rồi. “Anh ta sỉ nhục tôi trước. Tôi không kiềm nén được cơn giận nên mới đánh anh ta.”



Tào Thúy Liễu nhìn chằm chằm Thẩm Hoa Linh, dường như bà ta có thể ra tay đánh cô ấy bất cứ lúc: “Thật sự là cô ra tay trước sao?



Mộ Yến lệ bước lên trước một bước, kéo Thẩm Hoa Linh ra phía sau lưng. “Tôi nghĩ rằng mọi người đều là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần phải xé rách da mặt của nhau làm gì. Nhưng dường như mọi chuyện đều xảy ra đều không theo ý muốn của chúng ta. Bà Tào, nếu như có người buông lời sỉ nhục bà, còn động tay động chân với bà, thậm chí còn yêu cầu bà lên giường với anh ta, bà vẫn có thể nhẫn nhịn mà không ra tay sao?"



Tào Thúy Liễu híp mắt, nhìn Uông Phúc Thành bằng ánh mắt nghi ngờ.



Uông Phúc Thành lập tức sợ sệt, tim đập thình thịch, nhìn về phía Tào Thúy Liễu, vội vàng giải thích: "Chị Liễu, em không có. Cô ta mời em đi chụp ảnh cho một tạp chí nào đó, em chưa từng nghe qua cái tên đó, cho nên không muốn tham gia. Nhưng cô ta cứ bám riết lấy em, em cảm thấy rất phiền. Quả thực em có nói cô ta cút đi xa xa một chút, mắng cô ta để xoa dịu cơn tức giận ở trong lòng. Sau đó cô ta nói em sỉ nhục cô ta rồi giảng cho em một cái bạt tai. Chị Liễu, đây cũng được xem là một cái nồi từ trên trời rơi xuống, thật là oan uổng quá đi." "Anh nói bậy!" Thẩm Hoa Linh tức giận đến mức sắc mặt tái mét, giờ phút này cô ấy chẳng còn quan tâm đến thể diện, nói với Uông Phúc Thành: "Anh nói tôi và Yến Lệ phải ngủ với anh một đêm thì anh mới đồng ý lời mời của tôi!" Đương nhiên Tào Thúy Liễu không tin lời của Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh nói, sắc mặt bà ta lúc này tối sầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ các cô đánh em trai tôi vì lý do gì, cô không qua được cửa ải này của tôi đâu. Một là các cô xin lỗi em trai tôi, hai là các cô đứng yên để cho cậu ta đánh lại. Các cô tự chọn đi!”



Bà ta vừa nói xong, bỗng một tiếng cười nhạo khẽ vang lên: "A! Uy phong của Tổng giám đốc Tào thật lớn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK