Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khổng Tước nhìn hai người trong phòng họp, kéo họ: "Đi nào!"



Hai người liếc nhìn nhau, hiểu trong lòng mà không nói, đi theo Khổng Tước ra ngoài. "Rốt cuộc là không kiềm được khi ở trong lòng của cha mình." Mãng Xà nói.



Bảo Săn hùa theo: "Cậu bé thực sự rất lợi hại, còn nhỏ như vậy chắc là bị dọa chết khiếp. Mẹ nó, người phụ nữ kia đúng là điện quá, nếu chúng ta chậm thêm chút nữa thì đúng là không biết sẽ thành thế nào."



Mãng Xà nói: "Đừng nói nữa. Thằng nhóc kia rất sĩ diện, chúng ta cứ coi như không biết đi." Báo Săn đáp lời, liếc Khổng Tước vẫn im lặng. "Aiz, Khổng Tước, không phải lúc đó cô nói rất vui vẻ à? Sao vừa nãy không nói câu nào?"



Mãng Xà cười khẽ: "Còn phải hỏi à? Anh nhìn đôi mắt cô ấy vẫn nhìn chằm chăm Dung Tư Thành xem, có khi hồn đã bị kéo đi rồi."



Khổng Tước khịt mũi một cái thật mạnh, cuối cùng có chút phản ứng: "Mẹ ơi! Thật là đẹp trai!"



Bảo Săn quay mặt qua nói: "Nhìn lại cái khả năng của cô xem, mẹ Thỏ Khôn cũng rất xinh đẹp đó."



Khổng Tước trừng anh ta đầy bất mãn: "Cái này gọi là xinh đẹp à? Phải gọi khuynh! Quốc! Khuynh! Thành.



Cô ta gằng từng chữ sửa đúng: "Trước kia, tôi cứ tưởng tôi là cuối cùng, ông đây là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ nhưng giờ tôi mới biết thực sự núi cao có núi cao hơn, thảo nào có thể xinh ra đứa con xinh xắn như vậy."



Mãng Xà cười khẽ: "Vậy lần này hết hy vọng chưa?"



Vẻ mặt Khổng Tước buồn thiu: "Anh nói xem sao mẹ tôi không sinh tôi muộn mấy năm nữa nhỉ?"



Mãng Xà: "Hoàn toàn bị rơi vào ma chướng rồi!



Bảo Săn: "Không có thuốc chữa rồi!"



Phòng họp. "Cô ta có đánh con không?" Dung Tư Thành sờ mặt cậu bé, ẩm giọng hỏi.



Mộ Gia Hạo lắc đầu: "Không đánh"



Dung Tư Thành cũng không vội vã, ôm cậu bé ngồi lên số pha rồi dỗ: "Có thể nói thật với ba."



Mộ Gia Hạo méo cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng lại mím cái miệng nhỏ bé, bướng bỉnh không khóc.



Dung tư Thành nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu bé, an ủi: "Cha có thể không nói với mẹ!"



Mộ Gia Hạo khịt mũi một cái thật mạnh: "Cô ta bóp mặt con, còn ném con xuống đất. Cô ta cầm dao găm, một hồi thì nói muốn hủy hoại nhan sắc của con, một hồi thì lại nói muốn ném con xuống lầu, còn nói muốn kéo con chết cùng nhưng con... Con không hề khóc!"



Cậu bé vẫn giữ dáng vẻ bướng bỉnh kia, nước mắt lấp lánh trong vành mắt.



Suýt chút nữa thì Dung Tư Thành đau lòng mà chết, ngay cả vành mắt cũng phát đau. Cơ thể anh run lên khó hiểu. Anh ôm cậu bé, khẽ khàng vỗ về. "Đừng sợ, không sao, cha đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa."



Mộ Gia Hạo khẽ nâng cằm lên, khuôn mặt nhỏ đầy kiêu ngạo: "Nhưng cô ta không có tài năng, con thì có. Trước đó con đã gọi cho tổng bộ, họ đã tới rất nhanh. Con bảo họ véo cô ta, Khổng Tước và Bảo Săn còn đánh cô ta ngã xuống đất nữa."



Dứt lời, cậu bé túm một cái đây chuyền có hòn đá màu đỏ ra khỏi cổ. Cậu bé giải thích: "Chỉ cần nhấn vào cơ quan trên cái này là tượng trưng cho việc gặp nguy hiểm. Hơn nữa trong đó còn có định vị, họ sẽ định vị được vị trí của con rất nhanh."



Dung Tư Thành xoa cái đầu nhỏ của cậu, giọng bỗng nghẹn ngào: "Con trai rất thông minh!"



Anh còn định nói tiếp gì đó nhưng trái tim như đau đớn đến tê liệt khiến anh không thể nói thành lời. Nếu không phải họ chạy tới kịp thời thì anh cũng không dám tưởng tượng sẽ thế nào.



Dường như cảm nhận được sự tiếc nuối của anh, một cái tay nhỏ vỗ nhẹ lên lưng anh, sau đó là giọng trẻ con non nớt: "Con không sao. Cha đừng nói những chuyện này với mẹ, mẹ sẽ khóc!"



Dung Tư Thành ôm chặt cậu bé, gật đầu.



Sao con anh lại hiểu chuyện như thế? Cậu bé mới chưa tới bảy tuổi, đang là độ tuổi làm nũng trong lòng cha mẹ nhưng cậu bé đã có thể nghĩ được nhiều như thế.



Cậu bé biết cậu là một trụ cột nhỏ, cậu phải bảo vệ mẹ mình nhưng cậu đã quên mất cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi. Từ lúc nào mà ngay cả sợ hãi và khóc lóc cậu cũng không dám nữa?



Trong lòng Dung Tư Thành như dời sông lấp biển, đau lòng tột cùng: "Con trai, sau này có lời gì thì cũng có thể nói với cha." "Vâng." Mộ Gia Hạo gật đầu. Dung Tư Thành hỏi: "Chúng ta có nên nhanh đi xem mẹ con không?" "Mẹ không muốn để chúng ta đi thì chúng ta không đi, chúng ta cứ ở đây chờ" Mộ Gia Hạo dứt lời, xoay người đi tới trước camera giám sát tầng hầm ngầm.



Lúc này, Mộ Ngọc Tú và hai người đàn ông nữa đều đang ở trong căn phòng kín này. Ở đây như là chỗ chuyên để thẩm vấn người, hai người đàn ông bị trói trên cột đầu cúi gằm xuống, xem chừng đã bị trừng phạt không nhẹ.



Mộ Ngọc Tú trông có vẻ vẫn khá ổn như thể có người cố ý giữ cô ta lại. Cô ta chỉ đang cúi thấp đầu, ngồi dưới đất không động đậy.



Có lẽ nghe thấy tiếng động ở cửa, Mộ Ngọc Tú ngẩng đầu nhìn qua nhưng khi thấy rõ người trước mặt thì trong hai mắt cô ta lập tức bùng ánh lửa. "Một Yến! Lê!"



Cô ta còn đang buồn bực là ai bắt mình, hóa ra lại là



Mộ Yến Liệt Mộ Yến Lệ cười khẩy: "Không tệ, còn nhận ra tôi."



Dứt lời, cô bước vài bước tới: "Xem ra lần trước đánh cô còn nhẹ mới khiến cô không nhớ lâu chút nào!"



Mộ Ngọc Tú hoảng hốt đứng lên, hỏi một câu hỏi đầy ngu xuẩn: "Cô muốn làm cái gì?"



Mộ Yến Lệ không nói lời thừa, lập tức kéo thẳng người tới, quẳng hai cái tát qua.



Tiếng tát giòn tan khiến người nghe thấy người đánh rất tức giận!



Mộ Ngọc Tủ như không biết đau, nở nụ cười như nhập ma: "Ha ha ha... Lần này may mắn để con cô thoát, lần sau sẽ không may thế nữa đâu."



Trong mắt Mộ Yến Lệ cất giấu ý giết người khát máu. Cô nâng cao chân, dùng thẳng đầu gối đánh về phía bụng Mộ Ngọc Tú, giọng lạnh lẽo thấu xương: "Lần sao? Cô còn muốn có lần sau à?"



Mộ Ngọc Tú bị va chạm như thế thì lập tức cong người lại, bụng đau đến co rút, hồi lâu mới thở được vài hơi.



Mộ Yến Lệ kéo chặt tóc cô ta: "Ngay cả một đứa bé cô cũng không buông tha. Cô còn là người à? Bây giờ tôi không muốn nói lời thừa với cô, chỉ muốn đánh cô!"



Dứt lời, cô lại đánh thẳng vào Mộ Ngọc Tú.



Mộ Yến Lệ thăm dò chỗ động mạch chủ của cô ta, biết cô ta còn sống thì đứng lên, đi thẳng tới nhà vệ sinh hứng một chậu nước lạnh, sau đó đổ hết lên đầu cô ta.



Mộ Ngọc Tú bị trúng một chậu nước lạnh, giật mình tỉnh lại. "Muốn chết à? Quên nói cho cô biết tôi là bác sĩ"



Mộ Yến Lệ cười lạnh lùng, trong mắt là sự đốc ác dữ tợn: "Tôi muốn để cô biết nỗi đau đớn con tôi phải chịu. Tôi muốn để cô muốn sống không được muốn chết không xong!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK