Phó nhị tiểu thư nhìn thoáng qua đám Đại Đầu bên cạnh Mãn Bảo, ánh mắt dừng trên người Bạch Thiện Bảo, nhưng cũng không nhìn quá lâu, tuổi của nàng còn lớn hơn bọn họ.
"Mãn Bảo, nhà các ngươi có chuyện gì bận vậy?" Phó nhị tiểu thư cảm thấy Mãn Bảo rất thông minh, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nàng rất thích nói chuyện cùng bé.
Nàng không ra ngoài cửa, chỉ đứng ở ngưỡng cửa nói chuyện với Mãn Bảo.
Mãn Bảo đếm ngón tay nói cho nàng nghe, trong khoảng thời gian này bé có bao nhiêu việc bận.
Phó đại tiểu thư nghe thấy Mãn Bảo đang đọc sách liền cũng nghiêm túc nhìn bé.
"Vậy trước khi ăn tết muội còn tới nữa không?" Phó nhị tiểu thư nói: "Lúc ăn tết có rất nhiều khách đến nhà bọn ta, ta cũng có rất nhiều bạn sẽ đến, ta đang muốn mua nhiều chút kẹo để dành đầu năm đây."
"Tới, ta muốn tới để mua đồ tết." Mãn Bảo nói: "Vậy trước khi ăn tết các tỷ không muốn mua vài bọc ăn sao?"
"Ăn chứ, muội để cho chúng ta mười bọc đi." Nàng nói: "Bà nội của ta đều đi về quê, mấy chị em họ của ta cũng đều đi rồi, bọn ta không ăn nhiều lắm."
Mãn Bảo đồng ý, từng này cũng không ít, tận 450 văn liền.
Tiểu nha đầu liếc nhìn Mãn Bảo một cái, đếm bốn chuỗi tiền rưỡi cho bé, Mãn Bảo lấy đủ kẹo đưa cho nàng, tiếp tục tán gẫu với Phó nhị tiểu thư. "Nhà các tỷ hay ăn tết thế nào?"
Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, cuối cùng hai vị tiểu thư đều đứng mỏi, mà Mãn Bảo cũng cảm thấy không còn sớm nữa, vì thế cáo từ rời đi.
Kẹo còn thừa, Đại Đầu và Đại Nha quyết định cầm lên chợ bán, lúc trước Đại Nha và Nhị Nha không ít lần lên huyện thành bán giỏ hoa, cho nên rất quen thuộc với mấy bạn nhỏ này.
Chẳng qua một văn tiền một viên kẹo chưa chắc đã có người nỡ mua, nhưng bọn họ vẫn muốn thử một lần.
Đến nỗi giảm giá, bọn họ chưa từng nghĩ tới, bởi vì giảm giá bên này, vậy không phải Phó nhị tiểu thư sẽ thành mua đắt sao.
Cọc buôn bán với nhà họ Phó mới là lâu dài, chính bản thân Mãn Bảo cũng biết điểm này, bởi vậy yêu cầu bọn Đại Đầu nhất định không được giảm giá, tình nguyện bán không được thì để lần sau.
Bạch Thiện Bảo vẫn là có chút hứng thú với loại chuyện buôn bán này, cầm một bọc kẹo thể nghiệm một chút, sau đó sắp đến giữa trưa mới cùng Mãn Bảo đi dạo hiệu sách. Hai người loanh quanh một vòng, lúc ra Bạch Thiện Bảo đã mua được không ít thứ, trong đó còn có hai quyển sách.
Tiền của Mãn Bảo không đủ để mua sách, cho nên bé chưa tiêu một văn tiền nào.
Quay người dẫn Bạch Thiện Bảo đến tiệm vải, "Ta phải mua vải dệt và bông cho mẹ ta."
Bạch Thiện Bảo sờ túi tiền trong ngực, hỏi: "Ta cũng phải mua cái này cho bà nội và mẫu thân ta ư?"
"Bà nội và mẫu thân ngươi thiếu quần áo mặc sao?"
"Không thiếu."
"Vậy đừng mua, thiếu cái gì mới mua cái đó, như vậy bọn họ mới vui vẻ."
Bạch Thiện Bảo nghĩ cẩn thận, nói: "Hình như các nàng chẳng thiếu cái gì."
"Thật tốt," Mãn Bảo hâm mộ một chút rồi nói: "Vậy đổi thành các nàng thích mua cái gì thì mua cái đó đi."
Bạch Thiện Bảo nghiêm túc nói: "Bọn họ thích ta."
Mãn Bảo cười ha ha, "Vậy ngươi tặng ngươi cho bà nội và mẫu thân là được rồi."
Bạch Thiện Bảo cảm thấy như vậy không tốt, thế chẳng khác gì cậu chẳng mua cái gì.
Cậu lon ton theo sau mông Mãn Bảo, xem bé cẩn thận lựa chọn vải dệt, nói mẹ bé không thích màu này, mẹ bé không thích quá chật, liền nói: "Ngươi cảm thấy bà nội và mẫu thân ta sẽ thích thứ gì?"
"Nếu là ta, ta thích ăn!"
Bà chủ tiệm vải tiếp đón hai người nghe mấy câu ngây thơ của bọn họ, không nhịn được cười nói: "Nếu tiểu công tử đủ tiền, vậy có thể mua trang sức cho trưởng bối, phụ nữ chúng ta á, không có ai không thích trang sức."
Mãn Bảo liền ngẩng đầu nhỏ lên hỏi, "Trang sức là gì ạ?"
"Chính là mấy cái châu hoa, trâm vàng, thoa bạc đeo trên đầu gì đó."
Mãn Bảo liền giơ tay sờ soạng đầu của mình một chút, tóc bè xù xù, bởi vì cha bé kiên quyết cho rằng tóc do máu nuôi dưỡng, cho nên cách một đoạn thời gian sẽ cắt tóc cho bé, còn nói trước khi bé bảy tuổi không cần cố ý để tóc dài.
Chẳng qua bây giờ là mùa đông, đã vài tháng Mãn Bảo chưa cắt tóc, lúc này tóc mới dài vừa che được cổ. Trên dưới nhà họ Chu đều không có trâm vàng thoa bạc, trên đầu chỉ dùng thoa gỗ búi tóc, cho nên bé không biết hóa ra còn có trang sức ư?
Mãn Bảo khoa chân múa tay miêu tả vóc người mẹ bé với bà chủ, nhanh chóng cắt ra một mảnh, lại mua hai cân bông, lúc này mới phấn khích muốn cùng Bạch Thiện Bảo đi xem trang sức.
Đám Đại Nha theo phía sau cất vải dệt và bông vào trong sọt, sau đó đi theo bọn họ đến cửa hàng bạc ở sát vách.
Nhưng lúc đám Đại Nha nhìn thấy đồ vật ở bên trong, nhất thời không dám đi vào.
Mãn Bảo lại hồn nhiên không biết gì, còn kéo Đại Nha một cái, mọi người cũng nhau chen vào xem trang sức bày biện bên trong.
Tuổi Mãn Bảo còn nhỏ, không thể cảm nhận được vẻ đẹp của trang sức, cho nên cùng Bạch Thiện Bảo luống cuống mở to mắt nhìn, cuối cùng vẫn là Đại Nha đề ra mấy ý kiến tham khảo, Đại Cát cũng chỉ điểm một chút, Bạch Thiện Bảo liền mua cho bà nội và mẫu thân mỗi người một thứ, thành công tiêu hết tiền tiêu vặt tích trữ của mình.
Cậu còn thở dài với Mãn Bảo, "Đây là tiền ta tích trong mấy tháng, kết quả hôm nay tiêu hết sạch."
Mãn Bảo an ủi hắn, "Không có gì, ta cũng tiêu hết tiền của ta rồi, chúng ta kiếm tiếp là được."
"Nhưng ngươi có thể bán kẹo, còn ta làm gì có cái gì bán đâu?"
"Vậy ngươi trồng gừng với ta đi, cả củ mài nữa," Mãn Bảo đặt hết hy vọng vào hai loại thu hoạch này, bé cũng cảm thấy bán kẹo kiếm được quá ít, còn không đủ tiền cho bé mua thịt kìa, cho nên bé vẫn cảm thấy kiến nghị của Khoa Khoa đáng tin cậy hơn, "Nhà ngươi lợi hại như vậy, ngươi có thể bảo bọn họ ra ngoài tìm một ít hạt giống củ mài, nếu có thể tìm được, thì ngươi trồng trong sân nhà ngươi một ít, chờ đến mùa đông năm sau là có thể thu hoạch được rất nhiều. Không thì có thể trồng gừng, ta có hạt giống gừng, ta có thể đưa cho ngươi một ít."
"Cũng trồng trong sân nhà ta sao?"
"Đúng vậy, nhà người chỉ có ba người lại ở chỗ rộng như vậy, cái sân còn to như thế, không để nhiều thì lãng phí lắm. Chẳng qua nuôi gà vịt thì quá thối, ta không thích chút nào, vẫn là trồng gừng đi."
Bạch Thiện Bảo thấy đề nghị của bé không tệ, gật đầu nói: "Vậy ngươi đến trồng giúp ta, ta không biết trồng."
Mãn Bảo đã từng trồng một lần tràn đầy tự tin nói: "Không thành vấn đề, hơn nữa gừng cũng đắt, quan trọng nhất là, mùa hè là có thể thu hoạch rồi, nó lớn nhanh lắm."
Hai người giao lưu về chuyện trồng gừng cả buổi, cuối cùng đi mãi đi mãi, phát hiện có hơi đói bụng, bởi vì là tới huyện thành, cho nên nhà họ Bạch không chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Thiện Bảo.
Nhà họ Chu biết trong tay Mãn Bảo có tiền, cũng không muốn để bé trời lạnh phải gặm bánh bao nguội, nên cũng không chuẩn bị cho bé.
Cuối cùng vẫn là Mãn Bảo trưng cầu ý kiến của bọn Đại Đầu Đại Nha, muốn bọn họ cầm tiền của mình đi mua bánh bao ăn.
Mãn Bảo mua vải dệt và bông mất gần 300 văn tiền, tiền dư lại phải chia đều cho bốn đứa Đại Đầu.
Bọn Đại Đầu đành phải đồng ý, cũng không thể để cô nhỏ đói bụng đúng không?
Chẳng qua để cô nhỏ không tiêu tiền lung tung nữa, sau khi mua bánh bao xong Đại Đầu vẫn bảo Mãn Bảo chia tiền tại chỗ cho bọn họ, sau đó lại giao cho bé bảo quản.
Đại Đầu và Đại Nha biết, tuy rằng tiền vẫn ở trong tay cô nhỏ, nhưng chỉ cần số tiền bé bảo quản này là tiền đã chia, thì ở trong lòng cô nhỏ, đó đã không phải là tiền của bé.
Giờ khắc này, Mãn Bảo chính thức không còn một văn tiền nào.