Mãn Bảo cười híp cả mắt, cũng đặt bút định viết công văn, Bạch lão gia thấy thế thì không nhịn được nói: "Mãn Bảo à, nếu không thì để nhị lang làm công văn cho con nhé, nhị lang biết làm không?"
Đương nhiên Bạch nhị lang cũng đã từng luyện tập rồi, nghe vậy thì nóng lòng muốn thử.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch lão gia thấy vẻ mặt đầy hứng thú của con trai khi yêu cầu cậu làm điều gì đó.
Bạch lão gia cười híp cả mắt, nói với Mãn Bảo: "Để nhị lang viết đi."
Mãn Bảo không chút do dự đưa bút cho Bạch nhị lang, hai ngày nay bọn họ viết công văn lần nào cũng sai sót chồng chất, cho nên phải sửa rất nhiều lần, hết sửa đến viết lại, Mãn Bảo cũng viết đến chán rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch nhị lang làm một chuyện lớn như vậy trước mặt cha cậu, vì vậy vô cùng kích động, cực kỳ nghiêm túc cầm bút viết, nhưng mới viết được một đoạn, cậu đã bị bí.
Sau đó không khỏi lén nhìn về phía Mãn Bảo.
Đây là công văn viết cho nhà mình, Mãn Bảo vội vàng ngó đầu vào xem, sau đó chỉ cậu: "Chỗ này phải để trống, khi nào điền số sau."
Lúc này Bạch nhị lang mới nhớ ra, trước đó lúc họ luyện tập viết công văn tiên sinh đã cho sẵn giá cả và số lượng hàng hóa, nhưng bây giờ họ còn chưa biết số lượng hàng hóa.
Bạch nhị lang hỏi, "Nhà ngươi có mấy đấu lúa mạch?"
"Không biết, đợi đến lúc đó cân theo cân đi," Mãn Bảo nói: "Cho nên chỗ này ngươi viết là mười hai văn rưỡi một cân."
Bạch nhị lang quay sang nhìn cha cậu trước.
Bạch lão gia vui mừng gật đầu, "Đằng sau ghi chú là 150 văn một đấu, số lượng hàng thì để lúc sau điền là được."
Bạch Thiện Bảo đã viết xong công văn, cậu cũng không điền số lượng, vì thứ nhất là cậu còn không biết cụ thể có bao nhiêu, phải về xem số lượng hôm nay đổi được về đã;
Thứ hai là vụ mua bán lớn như này chắc chắn phải cân lại một lần nữa, đến lúc đó mới có thể điền số xác thực vào.
Bạch Thiện Bảo viết xong, Bạch nhị lang cũng viết xong dưới sự nhắc nhở của Mãn Bảo.
Bạch lão gia cầm hai tờ công văn nhìn một lượt, vừa lòng gật đầu, "Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ hẹn thời gian cân, sau đó thanh toán tiền hàng."
Bạch lão gia cười hỏi, "Các con muốn lấy bạc hay là tiền đồng!"
"Bạc!"
"Tiền đồng!"
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo mỗi người đáp một ý, hai người nhìn nhau, Bạch Thiện Bảo nói: "Bạc tốt hơn, dễ lấy và gửi hơn."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, "Nhưng nhà ta toàn dùng tiền đồng, rất ít khi dùng bạc."
Bạch lão gia nói: "Nếu các con lấy bạc thì phải tính theo giá thị trường, bây giờ một lượng bạc đổi được một nghìn hai trăm văn tiền đồng."
Mãn Bảo ước chừng số lúa mạch của nhà bọn họ, do dự một lúc rồi nói: "Vậy lấy bạc đi ạ."
Đúng lúc có thể trả nợ cho nha huyện luôn.
Bạch lão gia vừa lòng gật đầu, nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn kiếm đâu ra ngần ấy tiền đồng?
Hơn nữa vận chuyện từng đấy tiền đồng rồi lại mang đi cũng nặng lắm đó.
Bạch lão gia vui vẻ giao cả hai bản công văn cho Bạch nhị, cười tủm tỉm nói: "Con trai, công văn phải sao làm hai bản, con chép lại một bản nữa nhé."
Bạch nhị lang đã được thể hiện rồi, bây giờ không muốn viết chữ lắm, thoáng nhìn công văn rồi nói: "Cha, để cho Mãn Bảo viết đi ạ, nàng còn chưa viết."
Mãn Bảo cũng lười viết, nói: "Cha ngươi bảo ngươi viết mà, hơn nữa ngươi còn có thể thuận tiện luyện chữ luôn, rất tốt mà."
"Đúng vậy," Bạch lão gia nhét công văn vào trong lòng cậu, nói: "Mau viết đi, không thấy bên ngoài đã tối rồi hả, các con đã ăn cơm chưa?"
Lúc này ba đứa trẻ mới cảm thấy đói, bụng đồng loạt sôi lên, đây là đói!
Bạch lão gia cười nói: "Mau viết đi, ta bảo người chuẩn bị cơm tối cho các con."
Bạch nhị lang muốn khóc, hỏi: "Cha, có thể bảo bọn họ giúp con được không ạ?"
Bạch lão gia nói: "Tùy con."
Bạch nhị lang bèn nhìn về phía hai đồng bọn nhỏ.
Vì ăn cơm, hai người đành phải cầm lấy bút, cùng nhau hợp tác chép lại một lần, sau đó mới gác bút ăn cơm.
Ba người đã giải quyết được nỗi lo, hơn nữa đang đói bụng, cho nên ăn cực kỳ ngon lành, Bạch nhị lang gặm xong một miếng chân giò mới nhớ tới cha mình, "Cha, người không ăn ạ?"
Bạch lão gia liếc mắt nhìn cậu, nói: "Cha con ăn ở huyện thành xong mới về."
Chẳng qua đúng là bây giờ lại thấy hơi đói bụng, Bạch lão gia lưỡng lự một hồi trước dưỡng sinh và mỹ thực, cuối cùng vẫn nhấc đũa lên.
Chờ ba đứa trẻ ăn uống no say, hắn liền gọi người hầu đi tiễn bọn họ về, Bạch nhị lang nằm ăn vạ trên ghế không nhúc nhích, nói: "Cha, con không sang bên kia nữa đâu, cha bảo người đưa Thiện Bảo về là được."
Bạch lão gia lại liếc mắt nhìn cậu, xác nhận thêm lần nữa con trai mình chính là gián điệp nhỏ, lười đáp lại cậu, trực tiếp khoát tay mặc kệ cậu.
Mới ra khỏi nhà chính, Đại Cát đã bắt kịp bọn họ, khom người nói: "Thiếu gia, phu nhân ở bên kia đã tìm người ba lần, người nên về nhà thưa chuyện với phu nhân một tiếng."
Lại nói với Mãn Bảo: "Mãn tiểu thư, nhà người cũng đã đến đây tìm người ba lần, lần cuối cùng là tứ ca người đến, tôi thấy có vẻ là do lão gia phu nhân nhà người tức giận."
"Hả?" Mãn Bảo chỉ nghĩ sơ qua đã biết là chuyện gì, chắc chắn là do chuyện đổi lúa mạch hôm nay, bé bèn cầm công văn của mình vẫy tay tạm biệt với Bạch Thiện Bảo, "Mai gặp lại."
Bạch Thiện Bảo lười biếng vẫy móng vuốt, nhìn bé ưỡn bụng nhỏ chạy đi xa.
Người hầu đi theo Mãn Bảo vội vàng giơ đèn lồng ra phía trước, liên thanh nói: "Mãn tiểu thư, người đi chậm một chút, mời vừa ăn no mà."
Thế là hai người chạy chậm đến nhà họ Chu, cũng chẳng cần người hầu gõ cửa, bởi vì cửa chính đang mở toang.
Mãn Bảo vừa chạy vào vừa vẫy tay với hắn, "Huynh mau đi về đi, đi đường cẩn thận nhé."
Trời vừa mới tối không lâu, mọi người vẫn còn chưa ngủ, đang ở trong sân hóng gió hoặc là làm việc gì đó.
Ví dụ như Chu nhị lang đang lần mò buộc đống trúc đã phơi nắng trong bóng tối nhập nhoạng.
Chỉ là không khí đêm nay có vẻ cực kỳ không ổn, nhìn thấy Mãn Bảo trở về, Chu ngũ lang không biết từ đâu bay ra đây nhỏ giọng nói với bé, "Cha đang tức giận với mẹ đấy, vừa rồi còn tìm cớ mắng đại ca nhị ca một trận.."
Đại ca nhị ca thật đáng thương.
Hiển nhiên Chu lão đầu đang cực kỳ khó ở, cho nên tối nay không đi ngủ sớm, mà ngồi trên ngạch cửa vừa hút thuốc vừa cho gió thổi bớt nỗi buồn.
Tiền thị thì ngồi trên ghế cách đó không xa chải tóc cho ba đứa cháu gái.
Mãn Bảo chạy vào sân, vui mừng chào hai tiếng, "Mẹ, cha!"
Tiền thị bật cười, vừa nghe giọng này là bà biết quá nửa đứa bé này đạt thành mong muốn rồi, bà cười híp mắt hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ, Bạch lão gia mời con." Mãn Bảo không nói chuyện với mẫu thân nữa, mà ngồi xuống ngạch cửa, dịch mông lại gần cha, vui vẻ phấn chấn nói: "Cha, người đoán xem đây là cái gì?"
Chu lão đầu nhìn tờ giấy trong tay bé, nói: "Là cái gì? Bài tập của con? Có phải là tiên sinh lại khen con không?"
"Không phải, đây là công văn con ký với Bạch lão gia," Mãn Bảo nói: "Là con bảo mẹ đừng mang lúa mạch đi đổi, bởi vì nhà chúng ta có thể trực tiếp bán lúa mạch cho Bạch lão gia."