Sau khi biết nhà họ Chu một xây môt phát bảy gian phòng gạch, những người khác còn thôi, chứ nhà Chu Đại Viên cách nhà Mãn Bảo một khoảng lại không thể.
Bởi vì giữa hai nhà có một khoảng đất rộng, miếng đất này là đất hoang, mấy năm nay ai cũng chướng mắt miếng đất này, nên tất nhiên không trồng gì ở bên trên, thế nên cỏ dại mọc thành bụi, còn có nhiều đá, nhưng nếu nhà họ Chu muốn xây bảy gian phòng ở đây, vậy tất nhiên sẽ chiếm đi phần lớn, khoảng cách giữa hai nhà lại càng ngắn.
Nàng dâu Trương thị của Chu Đại Viên gây khó dễ trước, không đồng ý việc phê duyệt mảnh đất này cho nhà họ Chu, lý do cũng có sẵn, "Nhà bọn họ chiếm một mảnh đất to như vậy, về sau nhà ta muốn xây phòng ở thì phải làm sao đây?"
Trưởng thôn liền nói: "Không phải phía bên kia nhà bà vẫn còn đất trống đấy sao?"
"Phía bên kia không hợp phong thủy với nhà chúng ta, nếu nhà ta muốn xây thì sẽ xây bên này."
Lúc này Chu Đại Viên lại không nói gì.
Trưởng thôn liền nhíu mày, "Nhà bà chỉ có một đứa con trai là Đại Lư, còn muốn xây phòng gì nữa?"
"Ngài nói câu này ta không vui đâu, đúng là ta chỉ có một đứa con trai, nhưng điều đó không có nghĩa là ta cũng chỉ có một đứa cháu trai, chờ về sau vợ của Đại Lư sinh thêm mấy đứa, đến lúc bọn nó trưởng thành không được xây phòng ở sao?"
Trưởng thôn liền biết là bà ta đang quấy rối, đơn giản là không muốn thấy người ta tốt lành, hắn liền quay đầu nói với Chu lão đầu: "Vậy nhà ông giao tiền đi, muốn lấy bao nhiêu đất thì trả bấy nhiêu, chiếu theo quy củ."
Lại nói với Trương thị: "Nhà họ Chu đồng ý bỏ tiền mua, nếu bây giờ bà cũng muốn đặt trước, vậy cũng giao tiền, lấy tiền để mua."
Trương thị lập tức im lặng.
Chu Đại Viên vội vàng nói: "Con cháu trong nhà còn nhỏ, không cần xây phòng vội."
Trưởng thôn liền hừ một tiếng, lại nhìn về phía người trong thôn, hỏi: "Trong thôn còn có ai muốn mua mảnh đất này không?"
Chu Đại Cốc liền cười nói: "Nhà của chúng cháu lại không ở chỗ đó, ai lại ra đấy xây phòng ở chứ, Kim thúc muốn mua thì mua hết đi."
Chu Kim mới không ngốc nhé, mua xong mảnh đất kia thì sẽ ở sát bên chỗ nhà Chu Đại Viên, hừ, hắn nhất định phải để ra một khoảng trống để tránh nhà bọn họ.
Ở thôn Thất Lí, người ở trong thôn muốn xây phòng thì chỉ cần các gia đình trong thôn tán thành liền có thể thoải mái chọn một chỗ để xây.
Bởi vì nhiều đất trống, lại không có hoa màu, bên trên toàn là cỏ dại và đá vụn, chỉ cần có tiền, thì thoải mái xây.
Nhưng cũng có ngoại lệ, bởi vì người trong thôn đều ở cùng một chỗ, mặc dù hai bên trái phải có đất trống, nhưng hai bên này cũng có hàng xóm, nếu nhà ngươi muốn xây phòng trên chỗ đất trống này, nhà ta cũng muốn, vậy chỉ có thể mua.
Tiền giao cho thôn, sau này sửa đường, sửa thủy lợi, hoặc là giúp đỡ cô nhi quả phụ đều có thể lấy từ quỹ chung của thôn ra.
Đương nhiên, cũng không cần phải nộp nhiều lắm, căn cứ theo diện tích, Chu lão đầu tính rồi, miếng đất ông khoanh vòng kia, nhiều nhất chỉ cần nộp 300 văn là đủ.
Số tiền này trong dự toán phí tổn xây bảy gian phòng không đáng giá nhắc tới, nhưng với thôn dân bình thường thì vẫn không nỡ bỏ ra.
Dù sao trong thôn cũng còn rất nhiều đất trống mà.
Chu lão đầu quyết định bỏ tiền, nhà Chu Đại Viên đương nhiên không tranh với ông nữa, vì thế chuyện cứ quyết định như vậy.
Ông dứt khoát bảo trưởng thôn chọn cho ông một ngày lành, lập tức thông báo việc ông muốn mời người ngày đó đến nhà hỗ trợ xây phòng.
Người được mời đều tỏ vẻ không thành vấn đề.
Bây giờ thời tiết đã bắt đầu lạnh, trong ruộng không còn việc làm, nhà Chu lão đầu muốn xây phòng, đúng lúc bọn họ có chút tiền để thu, cho nên người được mời đều rất vui vẻ.
Lúc sau về đến nhà, Chu lão đầu liền gọi người nhà đến chỗ đất trống bên cạnh, bắt đầu cắt cỏ, dọn đá và các loại tạp vật khác.
Chờ Mãn Bảo làm xong bài tập từ nhà nhà họ Bạch về nhà, cỏ dại trên đất đã nhổ hết rồi, mọi người đang nhặt đá cho vào sọt tre, trên mặt đất dùng phân tro rắc thành một vòng lớn, trong vòng còn có rất nhiều hình vẽ ngay ngắn.
Mãn Bảo cõng rương đựng sách nhảy tung tăng đến nhìn hình vẽ thứ nhất, phấn khích hỏi Chu tứ lang đang lười biếng, "Tứ ca, vì sao lại vẽ tranh trên đất ạ?"
"Tranh gì mà tranh, chỗ muội đang đứng là sân đấy, mấy cái này là vẽ hình dáng phòng ốc."
Mãn Bảo nhìn trái nhìn phải, khó có thể tưởng tượng chúng nó mà là phòng ở và sân, bé gãi đầu hỏi, "Vì sao phải vẽ ạ?"
"Vẽ mới biết được chỗ đất mình mua rộng bao nhiêu, nhìn thấy không, từ nơi này đến chỗ kia, tổng cộng hết 320 văn đó."
Chu đại lang nhíu mày nói: "Ta thấy căn bản không cần làm rộng như vậy, sân làm to, phòng cũng to?"
"To chỗ nào, ta thấy vừa đủ, cha mẹ cũng đều là được." Chu tứ lang nhìn cái hình vẽ ở giữa, nói: "Nhìn thấy không, đó là phòng của ta, ta đã lên kế hoạch rồi, phòng to như này, đến lúc đó ta sẽ chia làm hai gian, để cái bình phong bằng trúc như phòng của cha mẹ vậy, bên trong kê giường, bên ngoài để bàn ghế, thỉnh thoảng còn có thể đón khách vào, chờ ta có con trai, để cho bọn họ ở bên ngoài."
Chu đại lang nghĩ ngợi, gật đầu, "Kế hoạch này không tồi, được rồi, to hơn chút thì to hơn chút đi."
Mãn Bảo liền phấn khích hỏi, "Phòng của ta đâu?"
Chu tứ lang liền vung tay lên, không khách khí nói: "Chọn thoải mái đi, phòng này, phòng này đều được......"
Chu lão đầu vừa lúc nghe được hắn khoác lác, trực tiếp đánh một phát lên đầu hắn, mắng, "Hôm nay ngươi lười nhất đấy, đại ca đại tẩu ngươi đã cắt cỏ sạch sẽ hết rồi mà ngươi còn chưa nhặt đầy một sọt đá, ngồi ở đây khoác lác cái gì?"
Mãn Bảo lập tức chạy đi, bé chạy đến chỗ Chu đại lang, hỏi: "Đại ca, phòng của ta đâu?"
Chu đại lang liền chỉ một gian phòng chính ở hướng tây, cười nói: "Đây, mẹ nói muội đọc sách, phải có ánh nắng, cho nên cho muội phòng này, đến lúc đó chúng ta làm một cái cửa sổ ở hướng tây cho muội, đặt bàn sách dưới cửa sổ, muội đọc sách sẽ không bị hại mắt."
Mãn Bảo vui vẻ, nhảy qua đó nhìn thử sau đó nói: "Ta thích chỗ này, vừa lúc sát với phòng cha mẹ luôn, như vậy buổi tối ta còn có thể ghé vào tường nói chuyện với cha mẹ nữa."
Chu đại lang:...... Chỉ sợ cha mẹ hắn sẽ không thấy vui.
Mãn Bảo lại bừng bừng hứng thú vòng quanh chỗ này, muốn thử phác thảo phòng mình một chút, nhưng bây giờ ở đây chỉ có mặt đất gồ ghề, bé thật sự không thể tưởng tượng nổi lúc nó biến thành phòng ở sẽ như thế nào, cho thế lòng vòng nửa ngày, nghẹn cả hồi lâu liền phát hiện mình không thể phác thảo được tí gì, liền ngay chỗ nào đặt giường cũng không nhìn ra được.
Khoa Khoa thấy bé đi lung tung như con ruồi mất đầu, liền nhắc nhở bé: "Ký chủ, không phải cha mẹ ngươi nói tiền không đủ lắm sao? Ta cảm thấy sẽ không thể mua thêm được nhiều đồ để vào đâu, cho nên ngươi không muốn suy xét chút đến việc kiếm thêm chút tiền, tự chuẩn bị cho mình thêm chút đồ sao?"
Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu, "Ngươi nói đúng, chờ ngũ ca từ huyện thành về, ta sẽ bắt đầu tích tiền, không tiêu lung tung nữa."