Mục lục
Phúc Nữ Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại quận Miên Châu thuộc phạm vi Ba Tây lúc này, đang có một số lượng lớn quan viên và địa chủ địa phương tụ tập, đợi đến khi Bạch lão gia đến đó, đã là lúc chạng vạng tối.

Hắn không đi thuê trọ, mà đi tìm bạn mình, ở nhờ nhà bạn mấy hôm.

Bạn của địa chủ thì tỉ lệ cao cũng là địa chủ, là địa chủ bản địa, tin tức đối phương biết được nhanh nhạy hơn Bạch lão gia lặn lội từ thôn Thất Lí đến đây nhiều.

Hắn rất vui mừng, cười ha ha bảo đám người hầu chuẩn bị rượu thịt thịnh soạn, nói với Bạch lão gia: "Không biết lần này là do ông trời phù hộ, hay là do có người cố ý, nhưng dù thế nào thì mấy người chúng ta cũng đều là người được lợi, đáng giá làm bữa chúc mừng, nào, đêm nay chúng ta không say không về."

Bạch lão gia chạm ly với hắn, hỏi: "Sao Ngụy đại nhân lại bỗng nhiên nghĩ đến Miên Châu của chúng ta?"

Miên trúc cũng không phải là khu vực thiên tai nghiêm trọng, ông ấy cứu tế thiên tai bận rộn như vậy, lẽ ra sẽ không đến khu của bọn họ mới đúng.

Người bạn uống một ngụm rượu rồi cười nói: "Nghe nói là do lúc Ngụy đại nhân đang cứu tế ở ngoài, thì gặp được hai nạn dân ngồi bên đường nói về tình hình Miên Châu, bọn họ là từ Miên Châu đi ra, Ngụy đại nhân nghe họ nói bên này cũng có rất nhiều người gặp họa, nên đã tức thời đưa ra quyết định đến đây.

Hắn hạ thấp giọng cười nói:" Nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, nói không chừng là có người cố ý. "

Bạch lão gia nghĩ tới Phó huyện lệnh đầu tiên, nhưng hắn không dám nói," Không biết là ai? "



" Ai mà biết được? Có lẽ là người nào đó một lòng vì dân, dù sao thì cũng không phải là thứ sử đại nhân của chúng ta. "

Người bạn dựa vào ghế, hắn vẫn quen ngồi xếp bằng hơn, Bạch Lập cũng không phải người ngoài, nên hắn dứt khoát rời ghế ra ngồi xếp bằng, nói:" Hắn mới nhậm chức ở đây được một năm, nếu không có gì ngoài ý muốn, sợ rằng còn phải đợi ở đây bốn năm nữa, ngươi không biết đâu, vừa có lũ lụt, hắn đã lập tức hẹn chúng ta đến, mấy nhà ở Ba Tây đã liên tục quyên góp vài lần, lần sau nhiều hơn lần trước. "

Nói đến đây thì bụng đầy căm giận:" Cho đến nay ta đã phải quyên năm lần rồi. "

Bạch lão gia hoảng sợ," Nhiều như vậy? "

" Thứ sử lão gia của chúng ta còn chê ít ấy, lúc trước chúng ta đã từng liên hợp kiến nghị rồi, bảo hắn dâng thư xin giảm chút thuế má, không dám nói miễn hết, nhưng chí ít cũng phải được giảm một ít. Kết quả ngươi đoán xem thế nào? "

Bạch lão gia lắc đầu.

" Hắn trợn mắt nói dối, nói tình huống của Miên Châu rất tốt, chúng ta không nên tranh lợi với bá tánh châu huyện khác, dù sao mấy khoản thuế ruộng này đối với chúng ta cũng chẳng là gì, nhưng đối với nạn dân gặp thiên tai lại là thứ cứu mạng. Hừ, hắn thì ra vẻ lương thiện, rồi nói chúng ta như tội ác tày trời. "Người bạn nói:" Đúng, dù mấy khoản thuế ruộng này đối với chúng ta đúng là không đến nỗi thương gân động cốt, nhưng thị tộc của chúng ta có bao nhiêu thế hệ ở đây, ai mà không có bà con nghèo chứ? "

" Tuy rằng đúng là lần này mức độ thiên tai của Miên Châu không thể so với bên ngoài, ngoại trừ mấy người thương vong, thì đa số mọi người vẫn giữ được nhà cửa, nhưng quan trọng là đồng ruộng hoa màu không giữ được. "Hắn nói:" Nếu là giảm miễn thuế má, mọi người thắt lưng buộc bụng còn có thể cố qua một năm, nhưng ông ta không giảm, chỉ mỗi thu thuế không thôi đã có thể đè chết người. Vốn không chết bởi lũ lụt, ngược lại chết ở bàn tay con người, bọn họ đây là muốn bức Miên Châu đi vào tuyệt cảnh. "

" Ài, chắc cũng không nghiêm trọng như ngươi nói đâu, lần này triều đình nhìn chằm chằm vào Kiếm Nam Đạo mà, hắn dám bức chết bá tánh như vậy, không cần chúng ta làm gì, triều đình đã không tha cho ông ta trước. "

" Hừ! "

" Vậy việc lần này coi như chắc chắn rồi? "

" Vẫn chưa, hôm qua Ngụy đại nhân mới đến Ba Tây, hôm nay đi ra ngoài tuần tra với mọi người, khả năng là mai còn muốn đi xem tình hình mấy huyện khác nữa, ngươi muốn đi cùng không? "

Bạch lão gia luôn cảm thấy lần này Ngụy đại nhân tới đây quá dễ dàng, cũng muốn đi xem thử tình hình thế nào, bởi vậy gật đầu.

Người bạn cười nói:" Vậy chúng ta cùng đi, đúng rồi, tình hình ở huyện La Giang của các ngươi thế nào? "



" Theo lời ngươi nói, nếu chỉ xét riêng trên mức độ thiệt hại, thì có vẻ chỗ chúng ta nghiêm trọng hơn chỗ các ngươi một chút, chẳng qua Phó huyện lệnh cũng dụng tâm, không chỉ xoa dịu lưu dân vào thành, mấy bá tánh có phòng ốc bị sập cũng được trợ cấp, có vẻ được lòng dân hơn chỗ các ngươi, lạc quan hơn. "

Người bạn tò mò hỏi," Vậy các ngươi phải quyên góp bao nhiêu? "

" Không nhiều lắm, cũng chỉ hai lần mà thôi, lần đầu là cho nạn dân, ta chỉ quyên ba gánh, lần thứ hai quyên mười hai gánh, hầu như chỉ chia cho những thôn dân bị thiệt hại nghiêm trọng của thôn Thất Lí và thôn Đại Lê. "

Tả Ngạn Minh càng kinh ngạc," Không phải chứ, huyện lệnh các ngươi không giữ lại tí nào à? "

Bạch lão gia cười lắc đầu.

Tả Ngạn Minh tấm tắc bảo lạ," Không đúng, ta nhớ vị Phó huyện lệnh kia của các ngươi cũng là người yêu tiền mà, khụ khụ, tuy không đến mức áp bức bá tánh, nhưng mấy thứ này mà không ăn chặn một chút thì cũng không giống bình thường. "

Bạch lão gia nói ẩn ý:" Phó huyện lệnh của chúng ta có chí hướng cao xa, muốn tiến thêm một bước. "

Tả Ngạn Minh hiểu ngay, ánh mắt hắn sáng lên, thò sang đây hạ thấp giọng hỏi," Ngươi nói xem, liệu có phải là hắn hay không? "

Bạch lão gia nói:" Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung. "

" Được rồi, không nói thì không nói. "

Hai người uống suốt nửa buổi tối, sáng sớm hôm sau đã chạy đến tập trung ở cửa thành.

Có không ít người theo đến, dù sao miễn thuế cũng là chuyện lớn, đặc biệt là mấy nhà nhiều con cháu, hoặc nhiều nô bộc bản địa.

Bạch lão gia cũng không có danh tiếng gì ở Miên Châu, chủ yếu là do hắn lựa chọn sống ở nơi rừng sâu núi thẳm, không thể hiện thanh danh, cho nên nửa đường hắn chen vào không có bao nhiều người chú ý.

Nhưng kỳ quái là, Ngụy đại nhân chỉ liếc mắt một cái đã thấy được hắn, còn gọi hắn đến bên cạnh nói chuyện," Ngươi chính là Bạch Lập? "



Bạch Lập hoảng sợ, hơi thấp thỏm khom người hành lễ," Đúng là Bạch mỗ, không biết đại nhân có gì căn dặn? "

Ngụy đại nhân cười ha ha nói:" Không đến mức căn dặn, ta từng nghe Phó huyện lệnh nhắc đến ngươi, nói ngươi là người lương thiện có tiếng ở huyện La Giang, cho nên ta muốn gặp ngươi một lần. "

Ngụy đại nhân cười hỏi:" Nghe nói lần này gặp thiên tai, ngươi không chỉ trả toàn bộ địa tô cho các tá điền của mình, còn quyên không ít lương thực cho bá tánh bị thiệt hại? "

Bạch Lập thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu trả lời:" Đây đều là điều Bạch mỗ nên làm. Bạch mỗ sống ở La Giang, qua lại đều là bà con thôn xóm, cũng không thể cứ thờ ơ khi thấy bọn họ gặp họa chứ ạ? Chẳng qua là góp ít sức mọn mà thôi, như muối bỏ biển, nếu là muốn giúp bọn họ, thì còn phải cần đến mấy người như Phó huyện lệnh, thứ sử đại nhân và người như đại nhân ra tay mới được. "

Ngụy đại nhân cười nói:" Yên tâm, nếu tình hình của huyện La Giang thật sự như lời các ngươi nói, thì triều đình nhất định sẽ không bỏ mặc, lần này ta tới Kiếm Nam Đạo là để chủ trì việc cứu tế, ngày nào nạn dân còn chưa được thu xếp ổn thỏa, thì ngày đó ta sẽ không về triều. "

Mọi người nghe vậy, đồng loạt hành lễ," Đại nhân thanh liêm, thánh nhân nhân hậu. "

" Thánh nhân quả thực rất nhân hậu.."Ngụy Tri nói một câu ý vị sâu xa như thế.

Ngụy Tri không bảo Bạch Lập lui xuống, mà để cho hắn đi theo bên người. Thiên tai đã qua gần một tháng, trên cơ bản thì các nhà đã thu xếp hết rồi, không có gì để xem.

Lần này Ngụy Tri chủ yếu chỉ xem tình hình ngoài ruộng đồng, cái này trừ phi có người cố ý dẫn ông đi xem mấy chỗ ruộng có tình huống tốt, nếu không thật đúng là không làm giả được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK