Bọn họ cảm thấy có một số việc không tiện nói với Lưu thị, còn Bạch lão gia đã từng giúp bọn họ, nói với hắn thì dễ hơn, chỉ là lại phải làm phiền người ta.
Trưởng thôn và Chu lão đầu đều thấy hơi xấu hổ.
Tâm tình của Bạch lão gia đang dao động mạnh, lúc gặp lại hai người, biểu tình càng phức tạp hơn, đặc biệt là lúc nhìn Chu lão đầu.
Trước kia hắn không biết gì, đương nhiên có thể đắn đo lựa chọn nhiều hơn, nhưng bây giờ việc này liên quan đến em họ, thậm chí theo một góc độ nhất định, nguyên do của chuyện này là khởi nguồn từ em họ hắn, hắn nào có thể chối từ?
Hắn biết trưởng thôn và Chu lão đầu lo ngại cái gì, trầm ngâm một lát rồi nói: "Các ông yên tâm, việc này tôi sẽ xử lý, sáng nay tôi đã hỏi thử rồi, bọn họ là giả."
Ánh mắt của trưởng thôn và Chu lão đầu sáng lên, "Thật hả?"
Bạch lão gia gật đầu, ở một góc độ nào đó thì đúng là vậy.
Chu lão đầu và trưởng thôn thở phào một hơi, không phải là quan gia là được.
Nhưng nếu không phải quan gia..
Chu lão đầu giật mình, phục hồi lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Bạch lão gia, nếu bọn họ không phải là quan gia, vậy vì sao lại tới điều tra đứa em út của tôi chứ?"
"Bọn họ tới đây không phải để điều tra Chu Ngân, mà để tìm người," Bạch lão gia đã bàn bạc lý do thoái thác với Lưu thị, nói: "Người nọ có chút liên quan tới nhà chúng tôi, chỉ là trước đó không biết chúng tôi ở đâu. Bây giờ biết chúng tôi chuyển đến chỗ này, bèn cải trang đến đây tìm hiểu, rồi lấy cớ cứu tế để tra hộ tịch. Là do mọi người phản ứng quá lớn mới khiến bọn họ nghi ngờ."
Chu lão đầu há hốc mồm, "Hả, không liên quan tới chúng tôi à?"
Trong lúc nhất thời, Chu lão đầu vừa thấy hối hận vừa đau lòng, hối hận hôm qua không nên kích động như vậy, để xảy ra trận ẩu đả này, đau lòng cho nhà cửa hỏng hóc và số tiền bỏ ra vì trận ẩu đả.
Trưởng thôn cũng há to miệng, xoắn xuýt nửa ngày mà hóa ra chỉ là hiểu lầm à.
Trên mặt Bạch lão gia cũng có chút xấu hổ, nói: "Đúng rồi, nghe nói mái ngói nhà lão trượng bị vỡ rất nhiều, thím đã bảo Lưu ma ma tặng ngài năm lượng bạc, ngài đã nhận chưa?"
Chu lão đầu cười xấu hổ, trước đó, ông vẫn luôn cảm thấy việc này là do nhà họ Chu, nên nào không biết xấu hổ mà nhận chứ, cho nên dù cho Lưu ma ma cứng rắn đưa tiền cho ông, ông cũng khăng khăng không nhận.
Chẳng qua bây giờ..
Dường như Bạch lão gia cũng biết điểm này, áy náy nói: "Việc này là do chúng tôi sơ suất, cũng là hiểu lầm, chút tiền ấy ngài cứ nhận đi, nghe nói đại lang còn bị thương đến nội tạng, có cần chúng tôi lên huyện thành mời đại phu về đây khám cho hắn không?"
Bạch lão gia đưa túi tiền cho Chu lão đầu, Chu lão đầu có chút luống cuống nói: "Không cần, không cần, đại phu đã kê đơn thuốc để cầm máu, chỉ cần chăm sóc một thời gian là tốt rồi."
Nhưng lần này không từ chối nhận túi tiền nữa.
Bạch lão gia thở phào nhẹ nhõm, hứa hẹn nói: "Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, hai vị cứ yên tâm, cũng bảo người trong thôn yên tâm, mà nói tiếp thì việc này cũng là do chúng tôi liên lụy đến mọi người."
Trưởng thôn liền nói: "Cái này cũng không thể trách nhà các cậu, là do bọn họ lòng dạ xấu xa, hơn nữa chúng ta đều là quê nhà với nhau, bà con giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Tuy rằng không biết là vì chuyện gì, nhưng họ cảm thấy Bạch lão gia là người tốt, còn Lưu thị tuy mới chuyển đến đây được hai năm, nhưng làm người cũng nhân hậu, lúc mấy đứa trẻ trong thôn chơi cùng tiểu công tử nhà họ Bạch rất hay được chia cho bánh ngọt.
Ngay cả mấy đứa trẻ có tranh cãi đánh nhau, thì từ trước đến nay lão phu nhân cũng mặc kệ, không ỷ thế hiếp người.
Cho nên trưởng thôn vẫn rất thích hộ thôn dân mới chuyển đến này.
Chuyến đi này coi như hai người có thể đặt tảng đá luôn đè nặng trong lòng xuống, lúc đến thấy nặng nề bao nhiêu, lúc về lại thấy nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Nếu không phải Bạch lão gia ở ngay phía trước, Chu lão đầu còn không kìm được toét miệng cười, ông đã nói mà, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ai còn đi tìm em trai ông nữa chứ?
Bạch lão gia vừa mới đưa hai người tâm tình nhẹ nhõm ra đến cửa, đã thấy hai đứa trẻ mỗi đứa bưng một cái mâm nhỏ lén lút từ phía đông bên kia sang đây, dường như muốn đến vườn phía tây bên kia.
Bạch lão gia:.
Chu lão đầu:.
Trưởng thôn nhìn Chu lão đầu, lại nhìn Bạch lão gia, biết ý không lên tiếng.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo quấn lấy nữ đầu bếp bảo nàng làm cho bọn họ hai mâm bánh ngọt, lúc này vì né tránh tầm mắt của Lưu thị và Tiền thị, đã cố ý không đi qua hậu viện gần nhất, mà vòng đến tiền viện, đi hướng tây.
Thư phòng của Bạch Thiện Bảo ở hướng tây.
Rón rén bước dọc theo hành lang, vì có cây to che chắn, hai người đi men qua tiền viện, căn bản không thấy được ba người lớn đang nhìn bọn họ.
Hai người vừa vào vườn phía tây, lập tức nhấc cao chân chạy.
Hai tay Mãn Bảo cầm mâm, mắt thấy bánh bao chỉ bên trong sắp rơi ra ngoài, liền chạy chậm lại, lấy tay đẩy vào trong trước rồi mới chạy tiếp.
Tới thư phòng, Mãn Bảo định cầm bánh ăn luôn, lại bị Bạch Thiện Bảo đánh bốp một phát vào mu bàn tay.
Cậu nghiêm trang nói: "Phải rửa tay trước."
"Được rồi."
Mãn Bảo đi đến bên cạnh giá để chậu nước rửa tay, vừa xoa vừa chà rất nhanh, mặc kệ đã sạch hay chưa, tay vung lên, cầm lấy khăn lông lau khô tay rồi chạy về chỗ của mình ngồi xuống, trực tiếp ăn luôn.
Bạch Thiện Bảo rửa sạch tay xong cũng nhanh chóng ra ôm bánh ăn.
"Ngon quá!"
"Đúng thế, đúng thế." Nhưng Bạch Thiện Bảo rất khắc chế, nói: "Ăn no căng sẽ rất khó chịu, chúng ta ăn hai cái trước, sau đó đọc sách một lúc, còn lại thì để trưa ăn tiếp được không?"
Mãn Bảo không nỡ, nhưng cũng biết cậu nói đúng, vì bé cũng từng ăn căng bụng, cho nên đành phải gật đầu, "Được rồi, vậy hôm nay ngươi muốn đọc sách gì?"
"Ta đang đọc <Mặc Tử>, trong này có rất nhiều thứ thú vị, nếu có thể làm ra được, chắc chắn sẽ còn hay hơn mấy món đồ chơi bây giờ của chúng ta. Ngươi đọc sách gì?"
"Ta đọc <Hoàng đế nội kinh>, ta cảm thấy người nhà ta hay bị bệnh, nếu ta có thể chữa bệnh, vậy thì lúc nào gặp bệnh nặng có thể không cần lo lắng như trước nữa."
"Được, vậy về sau ta làm đồ chơi cho ngươi chơi, còn nếu ta bị bệnh thì ngươi kê thuốc cho ta."
"Không thành vấn đề."
"Ta muốn uống thuốc ngọt."
"Làm gì có thuốc ngọt."
"Ta mặc kệ," Bạch Thiện Bảo nói: "Ta chỉ muốn uống thuốc ngọt thôi, thuốc đắng thì ta không muốn uống đâu."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, ta nhớ cam thảo vị ngọt, cùng lắm thì đến lúc đó ta thêm cho ngươi nhiều hơn một chút, chắc là sẽ ngọt."
Khoa Khoa:. Kê thuốc không phải kê như vậy.
Chẳng qua hiển nhiên bây giờ hai đứa bé cũng không biết, bọn họ đều cảm thấy cách này không tệ, vì thế hài lòng lấy sách ra đọc.
Lưu thị đứng bên ngoài cửa sổ nhìn bọn họ, khác với trước kia, hôm nay bà nhìn Chu Mãn lâu hơn.
Bà đã gặp Tiền thị, trước kia chỉ cảm thấy Chu Mãn không giống Tiền thị, đừng thấy bây giờ Tiền thị bị bệnh, trông có vẻ rất suy yếu, nhưng vóc dáng bà không nhỏ.
Nhìn ra được lúc còn trẻ là một người rất thẳng thắn cường tráng, tiểu Tiền thị trông khá giống bà.
Mà Chu Mãn trông nhỏ xinh hơn, nhưng bởi vì Chu Mãn còn nhỏ, mà bà còn nghe nói lúc bé sinh ra đã yếu ớt, hay bị bệnh, nên bà cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Huống chi, bé còn có một đôi mắt rất giống Chu tứ lang.