Mục lục
Phúc Nữ Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãn Bảo chạy về nhà nhanh như chớp, lúc đi qua phòng bếp còn ghé vào trong lấy một cái bát trước, sau đó mới chạy về phòng của mình.

Bé hít sâu một hơi, lấy lọ thuốc màu xanh lục kia ra, mở lọ dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, sau đó đổ lọ thuốc vào trong bát.

Nước thuốc có màu xanh lục rất đậm, giống hệt như nước ép cỏ xanh vậy, Mãn Bảo tò mò ngửi thử, có một mùi hương thanh mát nhàn nhạt.

Mãn Bảo xác nhận lại lần nữa với Khoa Khoa: "Uống trực tiếp?"

"Đúng vậy."

"Có phải ăn kiêng gì không?" Mỗi lần mẹ bé đổi thuốc, có rất nhiều thức ăn đều không ăn được, để tránh bị kích ứng.

"Không có."

Mãn Bảo yên tâm, cẩn thận bưng bát đi tìm mẫu thân.

Tiền thị ho khá nghiêm trọng, cho nên phải tạm ngừng uống loại thuốc đang dùng, hai loại bệnh tra tấn làm tinh thần bà rất uể oải, cho nên bà không đi đâu, chỉ nằm trên giường.

Lúc Mãn Bảo bước vào bà vẫn đang ho, nhìn thấy Mãn Bảo thì che miệng lại, xua tay với bé, ngoảnh đầu sang bên khác ho xong mới quay lại nói: "Không phải đã nói với đại tẩu con rồi sao, ta bị bệnh, bảo mấy đứa nhóc con như con đừng có vào đây, chẳng may bị ta lây bệnh sang thì sao bây giờ?"

Bây giờ trời đã bắt đầu lạnh, hơn nữa Tiền thị cảm thấy bệnh của mình là do bị lạnh, bởi vậy đã đóng chặt cửa sổ, lúc này trong phòng cũng không đốt đèn, rất tối tăm.

Mãn Bảo cũng chưa từng nghĩ đến việc phải ngụy trang cho thuốc này, Khoa Khoa còn đang lên kế hoạch giúp bé xem phải giấu giếm thuyết phục thế nào, bé đã trực tiếp bưng bát bước lên, "Mẹ, mẹ uống đi ạ."

Mà Tiền thị cũng không thèm nhìn thứ trong bát, dứt khoát nhận lấy rồi ngửa đầu lên uống, chỉ muốn để Mãn Bảo đi nhanh một chút.

Uống xong mới thấy mùi vị hơi khác, hỏi: "Không phải nước, là gì vậy?"

Lúc này bà mới cúi đầu xuống xem, chỉ thấy trên thành bát có vệt nước màu xanh lục.

"Là thuốc ạ, mẹ, mẹ uống thuốc xong thì sẽ khỏe lại." Mãn Bảo nhận lại bát đi ra ngoài, đến phòng bếp đổ một ít nước vào bát, lấy đũa ngoáy lên, để mẫu thân uống cả nước tráng bát.

Tiền thị:.

Tuy rằng không biết con gái lấy thứ này ở đâu, nhưng đã uống rồi thì thôi cứ uống, dù sao cũng đều là nước.

Tiền thị nhận lấy uống hết, sau đó đưa bát cho bé, phất tay nói: "Mau ra ngoài đi."

Mãn Bảo lại không muốn đi ra ngoài, bé ngồi xổm bên mép giường nghiêm túc nhìn mẫu thân, nhìn một hồi lâu cũng không thấy có cái gì khác.

Tiền thị thấy không đuổi được bé, chỉ có thể gọi người bên ngoài vào xách Mãn Bảo ra.

Mãn Bảo nói: "Trong nhà không có ai đâu ạ, mẹ đừng gọi nữa, không có ai nghe thấy đâu."

Tiền thị nghiêm mặt nhìn bé, "Con nhất định không ra ngoài?"

Mãn Bảo đề nghị, "Mẹ, mẹ cũng ra ngoài ngồi một lát đi, cứ ở trong phòng mãi cũng chán."

Chủ yếu là bé muốn ra ngoài sáng quan sát tình trạng của mẫu thân sau khi uống thuốc, lạ thật, không phải mấy loại thần đan diệu dược này đều có thể chữa hết bệnh trong nháy mắt sao?

Vì sao mẹ bé vẫn còn ho?

Ngoài phòng hơi lạnh, nhưng gió thổi qua, có vẻ rất khoan khoái, Tiền thị cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, cứ ở trong phòng tối tăm ngột ngạt thế này thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi bị đè nén.

Không biết có phải là do ảo giác bởi tâm trạng tốt hay không, Tiền thị cảm thấy lúc bước ra ngoài thì thân thể cũng không còn nặng nề như trước nữa.

Mãn Bảo đỡ mẫu thân ngồi lên trên ngạch cửa, sau đó ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào mặt bà.

Tiền thị buồn cười, "Nhìn cái gì, tự nhiên quên mặt mẹ hả?"

"Mẹ, mẹ uống thuốc xong có cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tâm tình sảng khoái hơn không?"

Tiền thị che miệng ho hai tiếng, buồn cười nói: "Thuốc này cũng có phải do thần tiên đưa đâu, sao có thể hiệu nghiệm như vậy? Đúng rồi, con lấy thuốc lúc nãy ở đâu?"

"Con mua của bạn con."

Lúc này Tiền thị cũng không nghi ngờ gì, cười hỏi: "Mua của bạn nào? Bạn con còn biết y thuật hả?". ngôn tình tổng tài

Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa là người siêu nhất thế giới này, hỏi nó cái gì nó cũng biết, không biết thì tìm trong Bách Khoa Quán một lúc cũng sẽ biết, vì thế bé gật đầu, "Cái gì hắn cũng biết."

Mãn Bảo mới vừa nói xong, đôi mắt bỗng nhiên rực sáng, "Mẹ, người ra mồ hôi!"

Tiền thị lau trán, cũng cảm thấy hơi nóng lên, gật đầu nói: "Đúng vậy, đã cuối thu rồi, cũng sắp vào đông, sao tự nhiên lại nóng lên nhỉ?"

Tiền thị cảm thấy miệng lưỡi rất khô, Mãn Bảo lập tức ân cần rót nước cho bà uống.

Tiền thị uống hết một bát nước, nhưng vẫn cảm thấy miệng rất khô, không khỏi nhíu mày, "Mãn Bảo, con sờ trán của mẫu thân xem thử, có phải rất nóng không?"

Mãn Bảo lập tức giơ tay nhỏ lên sờ, còn nhân cơ hội nhìn hai mắt và đầu lưỡi của mẫu thân, sau đó cầm lấy tay bà, nói: "Mẹ, để con bắt mạch cho mẹ."

Tuy rằng Tiền thị không ngăn con gái bắt mạch cho mình, nhưng sâu trong lòng vẫn rất không tin tưởng y thuật của bé.

Nhưng lúc này bà cũng không còn cách khác, chỉ có thể để bé bắt mạch, Mãn Bảo bèn khép hờ mắt cảm thụ biến hóa trong mạch mẫu thân.

Mạch đập khi nhanh khi chậm, nhưng mỗi một lần chuyển sang nhịp khác đều dần mạnh hơn, khác hoàn toàn với sự phù phiếm vô lực trước đó.

Một cái tay khác của Mãn Bảo cũng gõ nhẹ lên đầu gối của mình, bắt chước từng nhịp đập trong mạch của Tiền thị, bất giác, tâm trạng của bé càng ngày càng tung tăng.

Bé cảm thấy lọ thuốc màu xanh này rất hữu dụng.

Ít nhất có thể thấy được từ sự biến hóa của mạch đập.

Tiền thị vẫn đang không ngừng ra mồ hôi, bà cảm thấy chắc chắn là mình bị sốt rồi, đây là bệnh còn nghiêm trọng hơn cả ho, không cẩn thận sốt cao là có thể không chữa được.

Cho nên bà vừa uống nước liên tục, vừa chăm chú nhìn con gái, kết quả lại phát hiện, hình như Mãn Bảo rất vui vẻ?

Động tác uống nước của Tiền thị khẽ dừng lại, đột nhiên không còn sốt ruột như vậy nữa.

Hai mẹ con một người bắt mạch, một người uống nước, tận đến khi mấy người Tiền thị từ ngoài ruộng về nhà.

Các nàng đi hái rau ngoài vườn, nhân tiện đi sang bên đất hoang đào gừng và củ mài về, chất lại để cho ngày mai cho mấy người Chu tứ lang mang lên huyện thành.

Tiểu Tiền thị phát hiện Tiền thị không bình thường trước, "Mẹ, sao mẹ ra nhiều mồ hôi thế?"

Nàng cũng cho rằng Tiền thị phát sốt, vì thế giơ tay sờ trán của bà, lại phát hiện cũng không quá nóng, có vẻ chỉ âm ấm một chút thôi, vì thế hơi lưỡng lự, hỏi: "Mẹ, có muốn vào phòng nằm một lát không ạ?"

"Không cần đâu ạ," Mãn Bảo từ chối hộ, "Trong phòng ngột ngạt lắm, mẹ muốn ở đây hóng gió."

Tiểu Tiền thị đánh vào vai bé, "Bị bệnh hóng gió cái gì? Mau đỡ mẹ vào phòng đi."

Tiền thị lại suy yếu phất tay nói: "Vợ lão đại, ta chưa muốn vào phòng vội, con cứ đi nướng một cái bánh cho ta, ta, ta thấy hơi đói."

Không nói tiểu Tiền thị, đám Phùng thị đứng phía sau cũng há hốc mồm.

Sức khỏe Tiền thị không tốt, cho nên rất ít khi ăn mấy đồ ăn cứng như bánh nướng áp chảo này.

Mãn Bảo nghe thế, lập tức lấy một viên kẹo ra đút vào miệng mẫu thân, phải rồi, sao bé lại quên nhỉ, muốn đối phó với bệnh phải ăn no một chút, dù sao cũng phải tiêu tốn rất nhiều nhiệt lượng mà.

Lúc này Tiền thị đã không còn tâm tư nhìn con gái, bà cảm thấy rất đói bụng, cảm giác đói này đã làm bạn với bà không ít lần trong những năm gần đây, nhưng lần này lại là một kiểu đói rất khác, cảm giác giống như lần thiên tai mười năm trước, bà đói đến mức mắt giăng đầy sao, nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn một miếng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK