"Dạ đúng, nhưng lúc trước không đủ nắng, tôi thấy ruộng lúa mạch còn phải đợi tháng nữa mới có thể chín được." Dù sao cũng mưa lâu như vậy.
Phó huyện lệnh gật đầu, liên tục khen ngợi: "Không tệ, không tệ, nếu ai cũng có thể suy tính trước như ông, sớm để ý đến việc ngoài ruộng, nói không chừng năm nay tuy không đến mức được mùa, nhưng cũng sẽ không khó khăn như bây giờ."
Mọi người:.
Chu lão đầu cười ngây ngô nói: "Cảm ơn đại nhân đã khích lệ, thật ra trong thôn có không ít người chăm chỉ, tôi chỉ được cái có nhiều con thôi."
Sáu đứa con trai, bốn cô con dâu, một con gái lớn, còn có ông nữa, mỗi người phụ trách một chỗ, thoát nước chỉ là chuyện trong chốc lát, không khó, chỉ khó mỗi việc bắt trùng dưới ruộng thôi.
Bắt trùng thật sự quá khó.
Bắt trùng trong ruộng lúa nước và bắt sạch ốc đồng đã đủ khó, bắt trùng trong ruộng lúa mạch lại càng khó hơn.
Mà nhà họ nhiều người, ngay đến Mãn Bảo, khoảng thời gian này ngày nào tan học cũng chạy ra ruộng, không phải nhổ cỏ thì là bắt trùng, cho nên tình hình hoa màu nhà bọn họ mới có thể tốt hơn nhà người khác.
Không phải hơn ở kỹ xảo trồng trọt, cũng không phải do chăm chỉ, mà là dựa vào số lượng người, đông người thì thuận tiện.
Cũng không biết Phó huyện lệnh có nghe vào hay không, dù sao hắn cũng gật đầu.
Hắn tuần tra hết đồng ruộng quanh thôn một lượt, sau đó còn đi xem ruộng nhà Bạch lão gia.
Nghiêm túc so sánh một phen, thật ra tình trạng hao tổn của nhà Bạch lão gia còn lớn hơn tất cả các thôn dân khác, bởi vì nhà hắn có rất nhiều ruộng tốt.
Trước kia, ruộng chỗ gần sông là tốt nhất, bởi vì dễ tưới.
Lúa nước không chịu được hạn, bởi vì ở gần nước, nên Bạch lão gia càng dụng tâm hơn, rải nhiều phân, cũng tận tâm nhổ cỏ nhất, qua mấy năm, ruộng càng chăm càng tốt, nhưng một lần hồng thủy này, tuy không đến mức tất cả ruộng tốt đều thành đất cằn, nhưng trong ít nhất là hai năm nữa, ruộng này không thể kinh doanh ra gì được.
Phó huyện lệnh an ủi Bạch lão gia, mắt thấy trời không còn sớm sủa, bấy giờ mới cáo từ rời đi.
Mãn Bảo đi cùng mọi người tiễn hắn đến giao lộ, vẫy tay tạm biệt với hắn, "Đại nhân, ngài nhất định phải nhớ đưa thư của con cho Phó nhị tỷ tỷ nhé."
Phó huyện lệnh: Đúng là không nhắc thì hắn đã quên.
Nhưng mà hắn có thể để lộ ra sao?
Phó huyện lệnh ngồi trên lưng ngựa, quay đầu vẫy tay với bé, cười nói: "Ta sẽ không quên."
Tuy rằng Phó huyện thấy hơi tò mò không biết trong thư Mãn Bảo viết gì, sao lại có nhiều thứ để nói với con gái thứ của hắn như vậy?
Nhưng hắn và sư gia có chuyện cần bàn, cho nên đành giao bức thư cho một người hầu, bảo hắn đưa đến hậu viện, còn mình thì đến thư phòng nói chuyện với sư gia.
"Chủ công cảm thấy đề nghị của hai đứa trẻ kia thế nào?" Vừa vào thư phòng, sư gia đã hỏi thẳng vào vấn đề.
Phó huyện lệnh vuốt râu, cười nói: "Không có cách nào tốt hơn cái này, bởi vì bây giờ Kiếm Nam Đạo ta cũng đang có sẵn một người."
Sư gia lập tức biết Phó huyện lệnh đang nghĩ giống ông.
Ông cũng không kìm được cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Ngụy đại nhân ghét ác như thù, còn công chính liêm minh, nếu nghe nói vùng Ba Tây cũng gặp thiên tai nghiêm trọng, thì ông ấy nhất định sẽ đến xem thử."
"Không sai," Phó huyện lệnh nhìn ông, hỏi, "Nhưng phải làm thế nào để Ngụy đại nhất biết điều này đây?"
Chuyện này cần phải để ý rất nhiều, đầu tiên, không thể để người ta biết là hắn làm, nếu không truyền ra ngoài, không nói mấy người đồng nghiệp đang xử lý công việc chưa được tốt kia, chỉ riêng thứ sử Miên Châu đã không để yên cho hắn rồi.
Hai người ở trong thư phòng thì thầm bàn bạc nửa ngày, ngay cả cơm tối cũng giải quyết trong thư phòng, đến tận lúc đêm khuya, sư gia mới rời khỏi nhà huyện lệnh.
Nhà ông cũng cách đây không xa lắm, ở ngay bên cạnh nha huyện, ra cửa nách đằng sau rẽ phải là đến.
Phó huyện lệnh có chút hưng phấn, không ngủ được, vì thế chắp tay sau lưng đi ra ngoài tản bộ ngắm trăng.
Chỗ hắn ở là ở chái bên của phủ chính, chính là ngôi nhà đằng sau nha huyện, không quá to, nhưng cũng đủ cho toàn bộ gia đình họ ở.
Cho nên ra khỏi thư phòng, đi dạo trong vườn hoa một lát, là đã tới ngoài sân viện của bọn trẻ.
Sắp nửa đêm rồi, nhưng vẫn có một phòng còn sáng đèn, hắn nheo mắt nhìn một lúc, nhận ra đó là phòng của con gái thứ hai.
Hắn dừng lại một chút, sau đó bước về hướng đó.
Trong phòng, Phó Văn Vân đang cầm sách đọc, nhưng thật ra là đang thất thần, nàng nghĩ đến thư của Mãn Bảo, nghe thấy tiếng gõ cửa thì hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra giờ cũng không còn sớm.
Nha hoàn Thu Nguyệt hầu nàng đã ghé vào chỗ gần đó ngủ rồi, nhưng nàng ấy vẫn nhanh chóng bừng tỉnh, lau mặt rồi nhanh chóng bước đến cửa, lúc mở cửa ra nhìn thấy Phó huyện lệnh thì tròng mắt như sắp rớt xuống.
Phó huyện lệnh không vào trong phòng, mà đứng ở ngoài cửa hỏi, "Tiểu thư vẫn chưa ngủ à?"
Thu Nguyệt khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, tiểu thư vẫn đang đọc sách ạ."
Phó Văn Vân cũng đã nghe thấy tiếng phụ thân, vội vàng để sách xuống đi qua đó.
Phó huyện lệnh nhìn thấy con gái vẫn còn mặc áo ngoài, hiển nhiên là vẫn chưa thay quần áo đi ngủ, lúc này mới chắp tay sau lưng vào nhà, ôn hòa hỏi: "Sao đã trễ thế này mà con còn chưa ngủ, đang đọc sách gì?"
Không đợi Phó Văn Vân trả lời, hắn đã tự đi đến cạnh bàn sách cầm quyển sách đang úp trên bàn lên, nhìn thấy chữ trên bìa thì sửng sốt, "<Đại Học>?"
Hắn quay đầu nhìn về phía con gái, hỏi: "Sao con lại đọc quyển này?"
Phó Văn Vân túm chặt góc áo, lấy hết can đảm nói: "Mãn Bảo đang đọc quyển sách này, con cũng muốn đọc thử xem sao."
Đương nhiên Phó huyện lệnh biết điều này, bởi vì hôm qua hắn vừa mới kiểm tra tiến độ học của bọn họ, nhưng là.. "Không phải mẫu thân con nói con đang học đàn sao, có đủ thời gian không?"
Hắn biết, thời gian luyện đàn của con gái gần như đã chiếm hết nửa ngày rồi, mà nàng còn phải học nữ hồng, có đủ thời gian ư?
Phó Văn Vân ngẩng đầu nhìn phụ thân, có chút kích động nói: "Phụ thân, con muốn tiếp tục học ạ, con cũng thích đánh đàn, nhưng con gái cảm thấy không cần phải dành cho nó nhiều thời gian đến vậy, người có thể nói với mẫu thân một câu, để cho con thêm một canh giờ đọc sách mỗi ngày không ạ?"
Phó huyện lệnh nhìn con gái hồi lâu, ngồi vào ghế dựa sau bàn sách, nửa ngày mới hỏi, "Vì sao con lại muốn đọc sách? Con gái biết chữ, biết tính là được rồi, học hành vất vả như vậy, con xem đệ đệ con đi, bảo hắn đọc sách mỗi ngày cứ như là đang bắt ép hắn làm gì ấy."
"Có lẽ đệ đệ không thích đọc sách, nhưng con gái rất thích." Phó Văn Vân nói: "Con cảm thấy đọc sách, đặc biệt là đọc một quyển sách chưa bao giờ đọc là một chuyện rất vui, con có thể biết được rất nhiều thứ từ trong sách. Phụ thân, Mãn Bảo còn nhỏ tuổi hơn con, hơn một năm trước, con nói chuyện với nàng, đều là nàng hỏi con đáp, nàng nghe say sưa, nhưng từ sau lễ vu lan năm ngoái, nàng đã có thể thảo luận bài tập với con, còn nói một ít thứ con chưa bao giờ được nghe và dạy, con nói cái gì nàng cũng có thể tiếp được lời con. Mà bắt đầu từ mùa xuân năm nay, trong thư của chúng con, hầu như toàn là nàng dạy con là nhiều, con dạy nàng rất ít, nàng đã đọc rất nhiều sách con chưa từng đọc, có đôi khi có mấy lời nàng nói con còn không tiếp được."
Phó Văn Vân nghiêm túc nhìn phụ thân, nói: "Phụ thân, con không muốn sau này bạn của con nói gì con cũng nghe không hiểu, giống như lúc trước phụ thân nói chuyện với mẫu thân ấy, con nghe cũng không hiểu gì. Con muốn kết giao rất nhiều bạn, nhưng con muốn tương lai là con chọn bạn, chứ không phải là những người ấy chọn có nên kết bạn với con hay không."