Bà nói: "Lúc đại ca nhị ca tam ca của các con cưới vợ đều là quỹ nhà bỏ tiền, tứ ca con cưới vợ thì dùng tiền của đại tỷ các con, khoản tiền này quỹ chung cũng phải trả, sau này các con cưới vợ thì tất nhiên cũng là quỹ chung bỏ tiền."
"Nhà ta nhiều con, muốn xử lý mọi việc đều công bằng thì rất khó, nhưng ta sẽ cố gắng giữ cân bằng."
Chu ngũ lang lập tức thấy xấu hổ, nói: "Mẹ, dù sao bây giờ bọn con cũng chưa làm mai, cứ để cho việc cấp bách trong nhà trước đi ạ."
Tiền thị lắc đầu, nói: "Cũng khá đủ rồi, các con góp tiền như mấy người đại ca con là được, mà nói nữa thì việc này còn có hại với các con ấy."
Nếu đã làm vậy với lão ngũ lão lục, thì đương nhiên Tiền thị sẽ không nhận toàn bộ tiền của Chu Hỉ, bà cũng chỉ lấy một khoản giống Chu đại lang, còn lại thì trả về, "Con là con gái về với cha mẹ, lúc nào cũng phải có chút tiền trong tay."
Chu tứ lang lấy tiền ra, Tiền thị lại chỉ lấy tiền đồng, còn lại thì trả về cho hắn, nói: "Hồi môn của các chị dâu con ta còn chưa dùng, thì càng không thể lấy hồi môn của vợ con, cầm về đi thôi."
Số tiền Chu tứ lang nộp lên là ít nhất, chẳng qua nửa năm này đúng là hắn không đi ra ngoài kiếm tiền thật, Tiền thị nói hắn, "Con cũng để tâm chút vào, nhìn đệ đệ muội muội của con kìa."
Chu tứ lang xấu hổ cúi đầu.
Tiền của Mãn Bảo cũng không nhiều lắm, nhưng Tiền thị cũng không lấy hết, cho bé giữ lại một ít để mua đồ ăn vặt cho mình, sau đó mới nhận lấy số còn lại.
Tiền thị gọi Chu nhị lang, Chu tứ lang, Chu ngũ lang và Mãn Bảo đến trước mặt, cùng nhau sắp xếp chỗ tiền này. Tiền của mọi người vốn là đã xâu thành từng xâu, nên họ đặt những xâu đã xuyến đủ ở một bên, còn mấy đồng rải rác thì gom lại rồi tiếp tục xâu.
Sau đó Tiền thị xem bản thống kê đêm qua đã làm.
Đúng là bọn họ không biết chữ, nhưng vẫn tự có cách thống kê con số của riêng mình.
Tiền thị nói: "Có tất cả mười tám người bị thương, thương nhẹ, thì đưa 50 văn là được, nặng hơn một ít, thì đưa một trăm văn đi, mà bị thương như Đại Lượng và Đại Cốc, bị đá không nhẹ, còn có viết thương hở, thì phải đưa ít nhất 200 văn.."
Bà bảo Mãn Bảo nhớ kỹ từng khoản, sau đó tính tổng số tiền.
Tổng cộng tất cả là hai nghìn 350 văn, Tiền thị thở phào nhẹ nhõm, còn đủ tiền.
Tính tiền xong, bà gọi các con trai con dâu lại đây, bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Chu đại lang bị thương tương đối nghiêm trọng, không thể ra ngoài, những người khác, Chu lão đầu dẫn Mãn Bảo mang tiền đi thăm mấy người bị thương nặng nhất, Chu nhị lang và Chu lục lang thì cầm tiền đến mấy nhà bị thương không quá nặng, còn Chu tam lang và Chu ngũ lang đi thăm mấy người bị thương nhẹ nhất kia.
"Tuy rằng đưa tiền, nhưng cũng không thể đi tay không đến nhà người ta," Tiền thị hỏi tiểu Tiền thị: "Trong nhà còn trứng gà không?"
"Hôm nay mới nhặt trong ổ được mười quả trứng ạ."
"Quá ít, không đủ," Tiền thị gom mấy tiền đồng rải rác trong hộp tiền lại, đếm ra 70 văn, lại cầm thêm hai xâu tiền đưa cho Phùng thị, Hà thị và Phương thị, nói: "Các con đi hỏi từng nhà trong thôn đi, xem nhà ai có trứng gà, thì mua về, đây là 180 văn."
Trong thôn cũng chưa chắc đã có nhiều trứng gà như vậy, cho nên Tiền thị nói: "Có bao nhiêu mua bấy nhiều."
Ba cô con dâu đồng ý, vội vàng ra khỏi nhà.
Tiền thị lại bảo Tiểu tiền thị cầm một ít rổ tới, nói: "Mỗi rổ để hai cân gạo, chia làm mười tám rổ. Có một số việc khó mà nói ra khỏi miệng, nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu, người ta là bị thương vì chúng ta, phải cảm ơn, cũng phải chu toàn lễ nghĩa, đừng nói ân tình trong đó, chỉ nói riêng việc đều là bà con quê nhà với nhau, mấy việc này hẳn cũng nên làm."
Tiểu Tiền thị thấp giọng đồng ý.
Tiền thị nhẹ giọng nói: "Chỗ lão đại con đừng quá lo lắng, nếu đại phu đã nói không nghiêm trọng, vậy thì hẳn là không có việc gì, mấy ngày nay con cứ tỉ mỉ một chút, sắc thuốc cho hắn uống đủ ba ngày, nếu vẫn còn đau, thì lên huyện thành xem thử, vừa rồi con cũng thấy đấy, trong nhà vẫn còn tiền."
Tiểu Tiền thị nghẹn ngào đồng ý, đêm qua Chu đại lang đau đến nỗi không ngủ yên được, mà cũng không phải là đau ở phần eo, chỗ đó nếu không ấn vào thì cơ bản sẽ không đau.
Là đau ở phía sau lưng, lúc trước không cảm thấy gì, nhưng qua một buổi tối, mấy vết sưng và bầm tím phía sau lưng bắt đầu nhức nhối, hắn nằm ngửa không được, nằm sấp cũng không xong.
Hắn đau đến mức không ngủ được, tiểu Tiền thị cũng không ngủ được.
Tiểu Tiền thị tay chân nhanh nhẹn lấy gạo trong nhà ra, trong mỗi cái rổ đều để hai ống gạo, cũng chỉ có nhà họ Chu mới có thể lấy một phát ra được mười tám cái rổ, nếu là nhà người khác thì chắc chắn không đủ mà lấy.
Cho nên muốn đến thăm còn phải đi thăm từng hộ một.
Mùa hè đúng là mùa gà mái thích đẻ trứng nhất, đặc biệt là gần đây mọi người còn đang bắt trùng bắt ốc đồng ở ngoài ruộng.
Tất nhiên trùng và ốc đồng bắt được sẽ không cứ thế mà ném, đa số người đều sẽ mang về nhà cho gà vịt ăn, cho nên gần đây đám gà rất thích đẻ trứng.
Đặc biệt là gà của nhà họ Chu, tiểu Tiền thị chăm rất tốt, phần lớn gà mái đều thích ba ngày đẻ hai quả trứng, thậm chí có con cá biệt có thể đẻ một ngày hai quả trứng.
Cho nên mấy người Phùng thị đi một vòng, đúng là mua được rất nhiều trứng.
Đựng cẩn thận trong ba cái rổ to, sau đó mọi người chia trứng gà vào các rổ nhỏ, đặt lên trên gạo.
Một rổ để mười quả, không quá nhiều, chỉ để biểu đạt tấm lòng thôi.
Sau đó mọi người cầm rổ đi ra ngoài, còn chia cho cả nhà Đại Lư bên cạnh có quan hệ không tốt lắm một rổ.
Bởi vì Đại Lư bị vỏ kiếm đánh trúng tay, không gãy xương, nhưng sưng rất to, đại phu già cho hắn rượu thuốc để bôi lên vết sưng, còn kê hai thang thuốc tiêu sưng cho hắn.
Bởi vì khoảng cách gần, nên Chu tam lang và Chu ngũ lang đi thăm nhà bọn họ trước.
Người ta đến để đưa tiền tặng lễ, ngay cả Trương thị cũng không thể xị mặt, bà cười tủm tỉm tiễn người rời đi, quay người định đòi 50 văn tiền của Đại Lư.
Đại Lư vội vàng nhìn về phía cha hắn.
Cha hắn nhấc mí mắt lên nhìn bà một cái, nói: "Bà học theo người ta đi."
Trương thị không vui, chống nạnh nói: "Tôi phải học ai?"
"Học ai, bà nói xem phải học ai? Đây là tiền đưa cho Đại Lư mua thuốc, bà cầm làm cái gì?"
"Chỉ sưng có tí như vậy, thấm nước lạnh vào, rồi dùng khăn ấm đắp lên là được, uống thuốc gì chứ."
"Đây là con trai bà đấy, đại phu cũng kê thuốc rồi kìa."
"Vậy không phải đã cầm hai thang rồi sao, thuốc kia cũng là nhà bọn họ trả tiền, uống hai thang là được."
Ông không muốn nói chuyện với bà nữa, trực tiếp quay sang nói với con trai: "Tiền con tự cầm đi, nếu uống thuốc xong còn chưa đỡ thì đi lên chợ tìm đại phu kê hai ngày thuốc nữa."
Đại Lư vui vẻ đồng ý, nhét tiền vào trong ngực.
Trương thị tức đến nỗi ngã ngửa.