"Không," Hệ thống có vẻ hơi kích động, nói: "Đây là củ mài dại, giá trị vô cùng cao, nếu ký chủ đã từng ghi vào, ngươi sẽ không thể không nhớ rõ."
Hệ thống còn bổ sung một câu, "Nó ăn rất ngon, có thể cho vào hầm cùng thịt gà."
Khoa Khoa đã nhanh chóng chiếu lên ra một phần thông tin liên quan đến củ mài từng được ghi lại trong Bách Khoa Quán.
Củ mài trong tương lai đã tuyệt tích, nhưng cũng mới mất hẳn trong thời gian gần đây. Vì đã từng là nguyên liệu nấu ăn trong một đoạn lịch sử huy hoàng, bởi vậy thông tin có liên quan đến củ mài còn rất nhiều, không chỉ như thế, trong Bách Khoa Quán còn có thể tìm được một công thức nấu ăn hoàn chỉnh có củ mài là nguyên liệu.
Hệ thống giục Mãn Bảo mau ghi lại thứ này, nó nói: "Bởi vì củ mài không chỉ có giá trị dược tính, còn có giá trị to lớn đối với ẩm thực, cho nên Bách Khoa Quán định giá nó rất cao, nếu ghi lại, tích phân khen thưởng chắc chắn không thấp, hơn nữa còn trả rất nhanh."
Đến bây giờ, Bách Khoa Quán vẫn chưa kết toán tích phân của nữ trinh tử cho bọn họ, hệ thống sợ Mãn Bảo bị đả kích tinh thần.
Nhưng chính Mãn Bảo còn sắp quên tích phân của nữ trinh tử, bây giờ trong tai bé chỉ nghe thấy Khoa Khoa nói rằng củ mài này ăn rất ngon, vì thế nước miếng bắt đầu tiết ra nhiều hơn, sau đó vung tay nhỏ lên, bảo ngũ ca đào cho bé.
Chu ngũ lang ghét bỏ nhìn loại thực vật này, rốt cuộc hắn cũng nhặt từ trong bộ não hữu hạn ra được chút ấn tượng: "Đây không phải là gà thỉ đằng sao? Đào cái này ra làm gì?"
Khoa Khoa theo bản năng vào trong hệ thống tìm gà thỉ đằng, phát hiện không tìm ra đề mục, lại vào trong Bách Khoa Quán tìm, cũng không thấy đề mục, không khỏi hoài nghi, "Chẳng lẽ đây là một loại biệt danh khác của củ mài nhưng chưa được ghi lại?"
Mãn Bảo mới chẳng quan tâm, cứ bắt Chu ngũ lang đào, hắn không ra tay, bé liền tự mình ngồi xuống đất, nhặt cành cây nhỏ đào hự hự.
Chu ngũ lang không còn cách nào, nhấc muội út sang một bên, nói: "Thôi để ta đào."
Hắn tìm một nhánh cây khá thô to, sau đó bẻ gãy, để nó trông nhọn một chút, lúc này mới vạt cây sang một bên để đào rễ của nó.
Còn vừa đào vừa oán trách, "Cái này chắc là gà thỉ đằng rồi, phía dưới của nó là bộ rễ rất dài, muội đào nó làm gì?"
Chu lục lang và đám Đại Đầu tìm tới đây, thấy Chu ngũ lang đang hự hự đào gì đó, cũng đến giúp đỡ, vừa đào vừa hỏi, "Ngũ ca, huynh đào cái này làm gì?"
"Mãn Bảo bảo đào, đây còn không phải gà thỉ đằng sao, ta nhớ mảnh đất ngay bên cạnh nhà ta cũng có." Chu ngũ lang thử thương lượng với Mãn Bảo, "Nếu muội muốn, về nhà ta lại đào cho muội."
Chu lục lang lại nhìn bụi thực vật này nói: "Chắc không phải gà thỉ đằng đâu, huynh xem, nó không có quả."
Đại Đầu cũng cảm thấy không giống gà thỉ đằng, đến nỗi mấy người khác, bọn họ càng không biết, vì bọn họ chưa từng nghe thấy tên gà thỉ đằng này.
Chu ngũ lang thấy hơi mệt, đang muốn tìm cớ bãi công, trong đất lại đột nhiên lộ ra một đoạn rễ.
Hắn a một tiếng, vội vàng đào theo hướng cái rễ kia, "Đúng là không phải gà thỉ đằng à."
Mãn Bảo vui mừng đến ngồi xổm gần hơn, chỉ huy: "Đào chỗ này, đào chỗ này, đừng đào hỏng đấy."
Bùn đất ở đây coi như dễ đào, bởi vì đây là một bên triền núi, chỗ này nhiều lá rụng, đất màu nâu, có lẽ là do nhiều lá mục, lại ẩm ướt, cho nên đất khá là mềm.
Chỉ trong chốc lát này, Khoa Khoa đã tìm được rất nhiều tin tức về củ mài cho Mãn Bảo, cũng phân tích qua cho bé về lớp đất mềm này, tỏ ý một mảnh đất này rất thích hợp cho củ mài sinh trưởng.
Bùn đất phì nhiêu, ẩm ướt, lá rụng có thể cung cấp dinh dưỡng cho nó, cho nên Khoa Khoa còn nhắc nhở bé, vì sự phát triển lâu dài, kiến nghị Mãn Bảo đừng đào sạch bụi củ mài này, giữ lại một ít làm giống.
Mãn Bảo đồng ý, bụi củ mài này rất nhiều, chắc chắn bọn họ sẽ không đào hết được.
Mãn Bảo ngồi xổm một bên, duỗi tay nắm một vốc đất lẫn lá mục lên chà xát, Chu ngũ lang đã đào một cây củ mài ra, đó là một đoạn rất dài rất dài, còn có một đoạn nhỏ vùi trong đất, chẳng qua Chu ngũ lang lười đào tiếp, cắt đứt đoạn rễ này của nó, sau đó đưa cây này cho Mãn Bảo, rồi lại đi đào một cây khác.
Mấy người ở đây bận bịu đến khí thế ngất trời, Chu đại lang cuối cùng cũng cảm thấy không bình thường, tìm tới đây.
Liền thấy bọn họ đang chổng mông hự hự đào thứ gì đó, Chu đại lang không nhịn được hỏi, "Các ngươi làm gì thế?"
Mãn Bảo đã xuống tay hỗ trợ, đào đến mức cả mặt toàn là bùn, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ đầy phấn khích lên, vui vẻ nói với Chu đại lang: "Đại ca, huynh mau tới đây hỗ trợ đi, chúng ta tìm được củ mài này."
Chu đại lang lập tức tiến lên, nhìn thoáng qua mấy rễ cây bọn họ đào ra, hỏi: "Củ mài là loại thuốc gì?"
Mãn Bảo nói: "Chính là củ mài thôi, có thể làm thành đồ ăn, cũng có thể làm thuốc uống."
Chu đại lang không nghi ngờ, bởi vì nữ trinh tử cũng là do Mãn Bảo nói cho bọn họ, bọn họ mới biết thứ này là thuốc.
Hắn lập tức vén tay áo lên hỗ trợ, còn hỏi Mãn Bảo, "Mãn Bảo, sao muội lại biết củ mài là thuốc?"
"Trong sách viết đó."
Đáng tiếc Mãn Bảo không thể lấy sách trong bụng Khoa Khoa ra cho đại ca xem.
Chu đại lang liền cho rằng Mãn Bảo nhìn thấy ở trong sách của Trang tiên sinh hoặc nhà họ Bạch, bởi vì mấy ngày gần đây Mãn Bảo vẫn luôn đi theo tiểu thiếu gia nhà họ Bạch đọc sách, bé từng trở về nói, nhà họ Bạch có rất nhiều rất nhiều sách, trong đó có một quyển sách có vẽ tranh, trên đó có ghi rất nhiều loại dược liệu, còn ghi lại phương pháp bào chế.
Có Chu đại lang tham gia, tốc độ liền nhanh hơn rất nhiều, dưới sự yêu cầu của Mãn Bảo, mọi người để lại một gốc cây củ mài trên triền núi này. Theo lời Mãn Bảo nói là, "Giữ lại một cây làm hạt giống, sang năm liền có thể thu hoạch được một mảnh."
Đại Nha liền đỡ eo nhỏ của mình nói: "Thế còn không bằng đào về nhà trồng, như vậy sang năm liền không cần chạy đến đây đào nữa."
Mãn Bảo nghĩ nghĩ, cảm thấy bé nói rất có lý, vì thế lại bảo mọi người đào nốt cây củ mài cuối cùng này.
Khoa Khoa vốn định nói gì đó, nhưng vừa quét qua, phát hiện bọn họ đào không chuyên nghiệp, gần như cây nào cũng còn một đoạn ở trong đất, suy nghĩ một lát liền không nói gì nữa.
Bụi củ mài này không ít, Chu đại lang và Chu ngũ lang ôm vào trong ngực, bởi vì sợ đứt, cho nên rất cẩn thận để lên trên xe đẩy tay.
Chu đại lang nói: "Không biết thứ này có cần bào chế không."
Chũ ngũ lang lại tò mò, "Không biết hiệu thuốc có lấy hay không."
Mãn Bảo rất có tin tưởng, "Nếu là thuốc, tất nhiên sẽ lấy."
Cảm xúc của mọi người liền tăng vọt, Chu lục lang nói: "Không biết giá cả có cao hay không."
Chu nhị lang đã từ trong dăm ba câu nói của bọn họ mà biết thứ này là thuốc, không nhịn được ôm Mãn Bảo vào lòng nói: "Mãn Bảo, muội thông minh quá, còn biết nhiều hơn mấy người ca ca bọn ta."
"Đúng vậy," Chu đại lang cũng rất tự hào, "Mãn Bảo nhà ta chính là người đọc sách."
Người đọc sách Mãn Bảo bị đặt ở giữa xe đẩy tay, hai huynh đệ nhà họ Chu đặc biệt phấn khích kéo đẩy xe đẩy đi, nếu củ mài này cũng có thể bán được tiền, vậy bọn họ có thể lên núi cẩn thận tìm xem, nói không chừng còn có thể tìm được nữa.