Bạch Thiện Bảo thông minh cũng là kiểu như vậy, cậu nhớ rõ chuyện đánh nhau với người ta hồi còn ở Lũng Châu, cũng nhớ chuyện mâu thuẫn gay gắt với tiên sinh, càng không bao giờ quên chuyện cậu bị khinh nhục.
Nhưng dáng dấp của bọn họ ra sao thì cậu đã quên gần nửa, ít nhất là bây giờ cậu không thể nhớ được vẻ ngoài cụ thể của bọn họ.
Dù là như thế, nhưng nghe bà nội nói bọn họ về là để diễu võ dương oai, à không, là về để cho các trưởng bối xem thử cậu có tiền đồ thế nào, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là những người đã từng bắt nạt khinh thường cậu.
Bạch Thiện Bảo lập tức không phản đối nữa, kéo Mãn Bảo trở về thư phòng, vô cùng đắc ý nói cho bé, cậu sẽ phản kích những người kia sau khi trở về Lũng Châu như thế nào.
Nhưng Mãn Bảo lại thấy hơi lo, "Ngươi có mỗi một người, nếu đánh nhau chắc chắn đánh không lại."
"Ta không đánh nhau với bọn họ, ta muốn so tri thức với bọn họ."
"Vậy chẳng may bọn họ nhất quyết không so tri thức với ngươi, cứ muốn đánh nhau với ngươi thì sao?"
Bạch Thiện Bảo trầm mặc, bắt đầu suy xét khả năng này, sau đó cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.
Nếu là hơn hai năm trước, đương nhiên cậu không sợ.
Cậu không chỉ không e sợ, mà còn có thể nắm chặt quả đấm xông lên bấp chấp mình bị thua thiệt.
Nhưng mà ba năm sinh hoạt ở thôn Thất Lý đã dạy cho Bạch Thiện Bảo một điều, đó là nếu như đã chắc chắn là sẽ đánh thua, mà cậu còn cứ ngửa mặt nghênh đón, vậy đó không gọi là anh dũng, mà gọi là ngu xuẩn.
Cậu quay sang nhìn Mãn Bảo, đề nghị: "Hay là ngươi mang đám cháu trai cháu gái của ngươi đi Lũng Châu với ta đi? Đến lúc đó chúng ta đánh nhau tập thể, Đại Đầu đánh nhau giỏi nhất, chúng ta nhất định sẽ đánh thắng."
Mãn Bảo nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Chắc chắn cha mẹ ta sẽ không cho phép."
Bạch Thiện Bảo ủ rũ hạ vai, "Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Không thì ngươi tạm thời ôm đùi* Đại Cát, bảo hắn dạy ngươi tập võ?"
* Ôm đùi (Tiếng lóng): Nghĩa là xin xỏ, nhờ vả, dựa dẫm.. (Cre: Cunghoidap)
Bạch Thiện Bảo cảm thấy chân run lên, do dự không đáp.
Mãn Bảo cũng bất giác sờ lên chân nhỏ của mình.
Kể từ khi Đại Cát thi triển đặc kỹ đánh nhau với người ta trên nóc nhà, bất kể là Bạch Thiện Bảo hay Mãn Bảo đều rất có hứng thú với võ công của hắn, mãnh liệt bày tỏ khát khao muốn học của mình.
Sau đó bọn họ liền phải đứng trung bình tấn ba ngày, cuối cùng Mãn Bảo run rẩy bắp chân lén chuồn về nhà trước, sau đó ba ngày liên tiếp không đến nhà họ Bạch để Đại Cát quên việc này đi.
Còn Bạch Thiện Bảo thì khá là đáng thương, cậu phải đứng trung bình tấn 5 ngày mới lau nước mắt biểu thị không học được, lúc này mới thoát được một kiếp.
Nghĩ đến những gian khổ khi tập võ, hai đứa trẻ đều rụt đầu rụt cổ, Bạch Thiện Bảo cũng không cảm thấy mình tạm thời ôm đùi sẽ có tác dụng.
Mãn Bảo bèn thở dài nói: "Vậy ngươi cũng chỉ có thể tìm cha bọn họ chơi, đừng tìm bọn họ chơi."
Bạch Thiện Bảo nháy mắt mấy cái với bé: "Ngươi nói là kiểu ở chung như với Bạch bá bá á?"
Mãn Bảo gật đầu, nhảy xuống dưới ghế, đến bàn đọc sách mang sách tới trước mặt cậu, nghiêm tục nói: "Hay là ta cứ nghiêm túc đọc sách đi, đọc nhiều một chút, đến lúc đó nếu bọn họ tìm tới cửa, ngươi đừng có đi chơi với bọn họ, cứ đọc sách, chờ đến lúc cha bọn họ tới cửa, ngươi lại xuất hiện, nghiên cứu thảo luận học vấn cũng tốt, để bọn họ kiểm tra ngươi cũng được, chỉ cần ngươi học giỏi hơn bọn họ, biểu hiện ưu tú hơn bọn họ, là cha bọn họ sẽ giúp ngươi đánh bọn họ."
Bạch Thiện Bảo như thể thấy được viễn cảnh tươi sáng, gật đầu thật mạnh, "Không sai, cứ như Bạch bá bá đối với Bạch nhị lang ấy."
Chỉ thoáng chốc, trong lòng Bạch Thiện Bảo đã vụt qua bảy tám cái "âm mưu quỷ kế", hai đứa trẻ nhìn nhau, cười gian xảo.
Mãn Bảo cùng hừng hực quyết tâm, xắn tay áo nói: "Nào, chúng ta cùng học đi. Có cái gì không biết thì thảo luận, vẫn không hiểu thì đến hỏi tiên sinh."
"Được!"
"À, bao giờ các ngươi đi?"
"5 ngày nữa," Bạch Thiện Bảo đáp: "Thu dọn hành lý cũng mất thời gian."
Cho nên bọn họ có thể đến Lũng Châu trước trung thu khoảng năm ngày, chờ thăm hỏi hết những người thân bạn bè có quan hệ tốt xong, là đến Trung thu rồi.
Qua Tết Trung thu xử lý thêm một số việc là có thể về nhà, cứ như vậy, thời gian có vẻ rất nhanh.
Nhưng Bạch Thiện Bảo cũng không muốn lãng phí thời gian đi đường, cho nên phải tìm những quyển sách để đọc trên đường.
Mấy quyển giống như <Đại Học> chỉ thích hợp đọc lúc yên tĩnh và tâm hồn bình lặng này đương nhiên không thể mang đi đọc trên đường, cho nên Mãn Bảo cùng cậu tìm mấy loại sách mang tính chất du ký, thơ, địa danh gì đó.
Nhưng sách ở thời đại này thật sự quá ít, mặc dù bọn Mãn Bảo còn nhỏ, nhưng bọn họ cũng đã đọc được hơn nửa sách ở trong thư phòng rồi, bây giờ đã không thể tìm được mấy quyển chuyện kể trước khi ngủ mới từ chỗ này.
Mãn Bảo bèn tìm trong giá sách của mình, cuối cùng cống hiến hai cuốn sách truyện tương đối phù hợp với hiện tại.
Cuốn sách truyện này là do Khoa Khoa trực tiếp in ra từ Bách Khoa Quán, đương nhiên là sau khi Mãn Bảo đã thanh toán hết tích phân.
Bởi vì là trả tiền trước mới in, cho nên chữ viết là chữ của thời đại này, ngay cả cách in ấn đóng sách cũng dựa theo đặc tính của thế giới này.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo nhìn thấy sách truyện của Mãn Bảo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu được mượn hẳn hai tháng.
Cầm hai quyển sách cực dày, cậu thấy rất phấn khích.
Mãn Bảo căn dặn nhiều lần, "Ngươi phải cất cẩn thận đó, không được để cho người khác đọc nha."
Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cất kỹ, ngay cả bà nội cũng không nói."
Bà nội cũng không thích cậu đọc mấy quyển sách truyện chỉ toàn những lời không căn cứ như này.
Hai đứa trẻ trốn sau giá sách nhìn nhau nở nụ cười, giống hệt như con hồ ly nhỏ ăn vụng
Bạch Thiện Bảo lén bỏ mấy quyển sách trong rương đựng sách của mình ra, sau đó nhét hai quyển này vào trong.
Mãn Bảo ở phía sau vẫn không ngừng căn dặn, "Nhất định phải đọc nhiều sách đấy, tốt nhất là có thể hỏi mấy câu hỏi uyên thâm đến nỗi người lớn còn không trả lời được, để cho bọn họ càng tức."
Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu.
Mặc dù Đại Cát cách khá xa, nhưng tiếng hai đứa bé nói chuyện cũng không phải là nhỏ, nên tất nhiên hắn nghe thấy được.
Đối với chuyện này, hắn chỉ có thể trưng ra một khuôn mặt không cảm xúc.
Hắn có thể nói gì?
Còn có thể nói gì?
Nhà họ Bạch bắt đầu xin nghỉ phép với Trang tiên sinh.
Nghỉ lâu như vậy, đương nhiên phải báo với Trang tiên sinh từ sớm.
Trang tiên sinh cũng không có ý kiến gì, chỉ giao cho Bạch Thiện Bảo một đống bài tập, ví dụ như phải học thuộc bao nhiêu bài khóa, luyện viết bao nhiêu chữ, viết chữ gì, còn cần phải trả lời câu hỏi gì. Thậm chí còn phải tìm căn cứ để viết văn, phải viết ít nhất bao nhiêu bài..
Chỉ chuẩn bị những bài tập này thôi mà Trang tiên sinh mất tận ba ngày.
Chờ đến khi Bạch Thiện Bảo nhận bài tập từ chỗ Trang tiên sinh, cậu liền bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Mãn Bảo lật qua lật lại rồi thở dài, "Xem ra ta cũng phải làm nhiều bài tập như vậy, ngươi không ở đây, ta chẳng có ai để thảo luận cả."
Bạch Thiện Bảo cực kỳ tán thành gật đầu.
Hai người cùng nhau làm bài tập thì hiệu suất vẫn tốt hơn.
Cho nên Mãn Bảo trực tiếp lấy bút ra chép lại những đề bài này, "Nếu đã biết trước đề bài, vậy tất nhiên phải chuẩn bị bài từ sớm, như vậy thì có thể làm nhanh hơn một chút."
Bạch Thiện Bảo:.
Nhìn Mãn Bảo gian lận sao chép đề bài, Bạch Thiện Bảo chỉ đành chống cằm ngồi chờ bên cạnh, "Đợi bao giờ ta về thì chắc là gừng của chúng ta cũng bán được rồi nhỉ?"
Mãn Bảo tính thử thời gian, gật đầu, "Chắc tầm đấy, mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ mưa, cha ta nói, chờ bao giờ trời quang, nhà ta sẽ bắt đầu thu hoạch vụ thu."
"Không phải vừa mới thu hoạch vụ hè xong sao?"
"Đúng vậy, thu hoạch vụ hè xong sẽ đến thu hoạch vụ thu mà," Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Phải thu hết thóc trước Trung thu, nếu không trời mưa là xong đời."