Mục lục
Phúc Nữ Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tròng mắt của Chu nhị lang sắp rớt ra rồi, Mãn Bảo cũng không kìm được a một tiếng, không ra vẻ ngoan ngoãn nữa, nhô đầu ra từ phía sau lưng nhị ca hỏi, "Vậy cây đậu có tăng giá không ạ?"

"Cây đậu? Tăng, chẳng qua không tăng thái quá như vậy, bây giờ hình như là mười hai văn tiền một đấu," chủ quán thoáng nhìn đám người vừa ùa vào mua đồ, hạ thấp giọng nói: "Nhưng ta đoán sau này sẽ còn tăng nữa, cho nên nếu nhà các ngươi có lương thực, thì đừng dễ dàng mang bán cho thương nhân mua lương, cứ giữ đi, nói không chừng có thể bán được giá cao hơn."

Hai mắt Chu nhị lang tỏa sáng, đồng thời cũng đau lòng không thôi, năm ngoái thu hoạch vụ thu xong nhà bọn họ đã bán một lượng lương thực rồi, nếu lúc ấy để dành, bây giờ có thể kiếm được ít nhất là gấp đôi..

Hai mắt Mãn Bảo cũng tỏa sáng, nhìn đậu phụ nhà bọn họ, lay bả vai nhị ca, đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đậu phụ nhà chúng ta phải tăng giá."

Chu nhị lang cũng tỉnh táo lại rất nhanh, thoáng nhìn đậu phụ nhà bọn họ, lại nhìn lượng người dần tăng trên đường phố.

Hắn cẩn thận quan sát bọn họ, xem cách ăn mặc và biểu tình, rất nhanh đã phát hiện ra rất nhiều khuôn mặt mới.

Cùng một cách nói, huyện La Giang chỉ lớn như vậy, thôn lân cận cũng chỉ có từng đó, hầu như tất cả những người sẽ đến phố này Chu nhị lang đều từng thấy rồi.

Hắn rất giỏi nhớ mặt, tuy so ra kém Mãn Bảo đã từng gặp mặt là không quên, nhưng nếu gặp vài lần thì cũng có thể nhớ kỹ, ít nhất sẽ cảm thấy quen mặt.

Mà bây giờ trong những khách hàng đang chọn đồ trên đường có khá nhiều người hắn không quen.

Hắn ho nhẹ một tiếng, xách Mãn Bảo đến sau quầy hàng, hạ thấp giọng nói: "Muội đừng đi đâu, lão lục, đệ ở đây trông quán với mấy đứa, ta đi nhìn xung quanh thử xem."



Loại chuyện như tăng giá này không phải nói tăng là tăng ngay được, phải xem giá thị trường người khác bán rồi mới tính.

Chu nhị lang rất am hiểu việc tìm hiểu giá cả của đối phương, hắn ho nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng thong thả đi dạo phố.

Chu lục lang ngồi xổm phía sau quầy hàng, bảo Đại Nha bắt đầu trang trí hoa trên giỏ nhỏ, Mãn Bảo thì phụ trách lấy kẹo từ trong túi bỏ vào trong.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhị ca, hỏi Mãn Bảo: "Muội nói xem nhị ca đi đâu?"

"Chắc đi hỏi giá," Mãn Bảo đã quen với việc này, nói: "Muội cảm thấy không cần phải hỏi, dù sao trên đường này cũng chỉ có mỗi nhà chúng ta bán đậu phụ, sẽ không có giá cao giá thấp khác nhau."

Tuy là biết như thế, nhưng Chu nhị lang vẫn đi dạo một vòng từ cuối đường đến đầu đường, hỏi gần hết giá các quầy hàng một lần, còn thuận tiện quan sát tình hình buôn bán của người ta.

Sau đó mang vẻ mặt hưng phấn trở lại.

Hắn nói: "Hàng tre trúc không tăng giá, nhưng phàm là đồ ăn thì đều tăng, mấy thứ như rau cỏ cũng tăng giá, ta thấy bọn họ bán cũng khá ổn, hôm nay ta bán thử trước xem, nếu được thì ngày mai không mang hàng tre trúc nữa, chỉ mang rau tới thôi."

Mãn Bảo nói: "Nhà chúng ta cũng không có nhiều rau."

Tuy rằng vườn rau không bị ngập, nhưng bởi vì mưa nhiều, nên có rất nhiều rau đều bị dập.

Chu nhị lang an ủi bé: "Không sao, đến lúc đó bảo đại tẩu làm rau muối."

Mãn Bảo:. Không muốn ăn rau muối, muốn ăn rau tươi.

Chu lục lang và Đại Đầu Đại Nha đều không nhịn được nhìn về phía Chu nhị lang.

Chu nhị lang dứt khoát giơ tay xoay đầu bọn họ lại, nói: "Nhìn ta làm gì, trong nhà thiếu tiền, chúng ta phải nắm lấy cơ hội để tích góp thêm ít tiền."



Mãn Bảo cảm thấy trời đất bao la cũng không to bằng ăn uống, vì thế nói: "Đại tỷ không đòi tiền gấp."

"Không phải để trả đại tỷ, mà là để nộp thuế," Chu nhị lang đè thấp giọng nói: "Hai hôm trước cha đã tính thử, cho dù từ giờ đến thu hoạch vụ thu trời quang mây tạnh, mưa thuận gió hòa, thì chỉ sợ lương thực nhà mình cũng chỉ đủ để cho chúng ta ăn thôi, vậy phải nộp thuế sao đây?"

Cũng vì Mãn Bảo là người đi học, những việc này bé đều hiểu, nên Chu nhị lang mới có thể giải thích với bé, chứ là đứa trẻ khác thì Chu nhị lang sẽ không nhiều lời đâu, cứ trực tiếp dùng vũ lực trấn áp là được.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Đại Đầu và Đại Nha kìa, hiển nhiên là nửa hiểu nửa không, còn Chu lục lang đã nghe hiểu, hắn ưu thương thở dài một hơi, hỏi: "Vậy nhị ca còn đi nha huyện không?"

Chu nhị lang do dự.

Đại Nha lén lút chọc Mãn Bảo một cái.

Mãn Bảo lập tức ném mấy việc nộp thuế linh tinh rối loạn này đi, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu nhị lang, "Nhị ca, nếu không thì huynh ở đây chờ bọn muội đi, huynh thấy trên đường có nhiều ngườii, nhưng thật ra cũng không loạn lắm đâu. Tự bọn muội đi là được."

Chu nhị lang thấy ánh sáng trong mắt bé, trên mặt có chút ưu thương, "Mãn Bảo, muội ghét nhị ca thế à?"

"Không đâu, muội không ghét nhị ca, muội chỉ cảm thấy không thể làm lỡ dở việc kiếm tiền của nhị ca."

Chu lục lang và Đại Đầu Đại Nha đồng thời hung hăng gật đầu, đáp: "Đúng ạ!"

Chu nhị lang thoáng nhìn người mua qua lại trên đường, do dự một chút mới nói: "Được rồi, lão lục, đệ trông bọn nó cho kỹ đấy, phải nắm tay, không được để lạc. Còn nữa, đừng có tranh chấp với người ta, nếu không cẩn thận có chuyện gì thì nhịn được cứ nhịn, đừng có mắng chửi đấu đá, nếu thật sự không được thì gọi nha dịch, biết chưa?"

"Biết rồi ạ!"

Chu lục lang lập tức cõng sọt giỏ tre nhỏ lên, Đại Đầu tranh cõng sọt đựng hoa, Đại Nha thì cầm lấy giỏ hoa bé vừa trang trí, Mãn Bảo cũng tranh cầm hai cái, sau đó bốn người vui vẻ vẫy tay tạm biệt Chu nhị lang.

Chu nhị lang thấy bọn họ giống như mấy con cá được thả từ trong lưới xuống sông, vui sướng lắc lư cái đuôi, vùn vụt hai cái là biến mất.



Hắn không nhịn được lắc đầu, chủ quán bên cạnh cũng thấy, hơn nữa hắn cũng rất quen thuộc với Chu lục lang và mấy đứa trẻ, cười nói: "Mấy đứa trẻ nhà các ngươi lanh lợi thật đấy."

Chu nhị lang khiêm tốn cười mắng, "Lanh lợi cái gì, chỉ nghịch ngợm thôi, nhưng bây giờ huyện thành nhiều người như vậy, ta nào dám để cho bọn nó đi lung tung ở ngoài, lần sau không dẫn bọn nó đến nữa."

"Trên người bọn họ không có tiền thì không sao đâu," chủ quán nói: "Bây giờ trong thành đúng là có việc trộm tiền, cướp lương thực, nhưng không có chuyện bắt trẻ con."

Chủ quán nói: "Bây giờ trẻ con không đáng giá tiền, nghe nói ở bên ngoài, một túi hạt kê 60 cân là có thể mua được một bé gái bảy tám tuổi, nhỏ hơn một chút, thì túi hai mươi cân cũng có thể mua được."

Chu nhị lang trợn mắt há mồm, "Hả, nghiêm trọng vậy sao?"

Hắn nhìn quanh quất, nhỏ giọng nói: "Không phải sao, ta có người chú chuyên đi bán thức ăn trên đường quan, nghe hắn nói, vùng Ích Châu bên kia bị ngập lụt hết, đừng nói lương thực, ngay cả nhà cũng không còn, không ít người bị lũ cuốn đi không thấy bóng dáng, ngươi ngẫm xem, nhà không có, lương thực càng không, rất nhiều người lúc chạy ra chỉ có một bộ quần áo, có người còn không có cả giày."

Sắc mặt Chu nhị lang trắng bệch.

Chủ quán thở dài, "Ngươi nhìn cảnh tượng này có giống năm thứ mười một Đại Đức bị hạn lớn không, cũng may lần này chỗ chúng ta không bị lũ nghiêm trọng lắm, tuy rằng đồng ruộng hoa màu chắc chắn sẽ không thu hoạch tốt, nhưng tốt xấu gì cũng có chút thu hoạch, không giống như năm thứ mười một Đại Đức ấy.."

Trước mắt Chu nhị lang biến thành màu đen, cảm thấy thanh âm của chủ quán ngày càng mơ hồ, nhưng cố tình hắn vẫn nghe thấy, "Lúc ấy chỗ chúng ta mới gọi là thảm, huynh đệ và tỷ của ta đều chết đói, nhà ta chỉ có mỗi ta còn sống.. Chu nhị, ngươi sao vậy, sao trông mặt trắng bệch ra thế kia?"

Chu nhị lang vịn vách tường đứng thẳng, cố gượng cười: "Không sao, chắc là do phơi nắng lâu quá."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK