Đầu tiên là trên phương diện sinh hoạt, đại tỷ ngươi về nhà thì được, nhưng nhà ngươi đã không còn phòng thừa, ba người ca ca chưa lập gia đình của ngươi đã ở chung một phòng, ngươi đến bây giờ vẫn là ngủ ở phòng cha mẹ ngươi ngăn ra, đại tỷ ngươi trở về, có nghĩa là nhà ngươi cần phải xây thêm phòng ở.
Tiếp theo, không giống với ngươi chưa xuất giá, đại tỷ của ngươi đã từng xuất giá rồi, nàng về nhà, có ảnh hưởng sâu xa, cái khác không nói, nhà ngươi ngoại trừ đại tẩu ngươi từng sinh hoạt chung với nàng, thì hai người chị dâu khác đều không có, nếu giữa chị dâu em chồng có mâu thuẫn, sẽ bất lợi với một cái nhà đang đoàn kết.
Cuối cùng, một gia tộc, một gia đình có con gái bị người ta bỏ cho về nhà, thì đối với nữ giới trong toàn bộ gia tộc, toàn bộ gia đình đều là đả kích rất lớn, tương lai không chỉ có ngươi, mà nhóm cháu gái của ngươi cũng bị ảnh hưởng tới việc kết hôn.
Mãn Bảo sợ ngây người.
Cuối cùng Khoa Khoa nói cho Mãn Bảo, trong việc này, nhà ngươi không chiếm lý lắm, đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu.
"Thật à?" Mãn Bảo không tin, bé chỉ vào trong sân ngày càng có nhiều người, nói: "Nhưng ta thấy không giống nha?"
Khoa Khoa cũng rà quét bên ngoài một chút, dần dần trở nên trầm mặc.
Trưởng thôn tới, không chỉ có trưởng thôn tới, một ít trưởng lão trong thôn cũng tới, bọn họ đều là người khá lớn tuổi, còn có thân tộc quan hệ tương đối gần với nhà họ Chu cũng tới.
Lúc này bọn họ đều đang đứng ở trong sân, tức giận không chịu được.
Tiền thị không nói gì, nhưng Chu lão đầu nói, ông mang một khuôn mặt đen sì nói với mọi người, "Hai ngày trước người nhà họ Lưu truyền cho ta cái lời nhắn, nói Hỉ nhà ta vẫn không mang thai, làm ta nếu có rảnh thì mang người về, ta liền nghĩ, Tết nhất rồi, tốt xấu gì cũng phải chờ qua năm lại nói, cứ coi như bọn họ thật sự sống chung không nổi nữa, thì cũng không thể tách ra trước tết đi? Nhưng ai biết, lời nói vừa truyền tới được hai ngày, nhà họ Lưu bọn họ liền bỏ con ta về nhà, còn là vội vàng đuổi con nó ra ngoài, trời lạnh như vậy, đây là muốn nàng bị chết cóng sao?"
Lại nói: "Hỉ gả đi tám năm, không có công lao cũng có khổ lao, đứa trẻ nhà ta các vị cũng biết, không có tật xấu gì, xuống ruộng vào bếp, trong ngoài nhà họ Lưu có chỗ nào không phải do nàng lo liệu? Không nói một lời đã bỏ con gái chúng ta về nhà, này là tính kết thù với Chu thị chúng ta, với thôn Thất Lí chúng ta đây mà!"
Chu nhị lang nói: "Còn có của hồi môn của tỷ chúng con, bọn họ chỉ lấy một bộ quần áo rách cho tỷ con mang về, không có một món của hồi môn của tỷ con. Nhà bọn họ cưới dâu, tỷ con ở nhà hắn chịu thương chịu khó tám năm, còn phải đáp cả của hồi môn trong nhà vào đó?"
Chu nhị lang biết, chuyện đã ầm ĩ đến mức độ này, muốn tỷ hắn và anh rể tiếp tục chung sống tiếp là không có khả năng, chỉ có thể tranh thủ chút lợi ích thực tế cho tỷ của hắn.
Các thôn lão thôn Thất Lí, trưởng thôn và nhóm thân tộc nhà họ Chu cũng rất tức giận, trưởng thôn liền hỏi Chu đại lang, "Đi gọi bác cậu của các ngươi chưa?"
Chu đại lang nói: "Tứ lang đi gọi rồi ạ, hẳn là đã sắp trở về."
Trưởng thôn liền gật đầu, nói: "Việc này không thể coi nhẹ, nếu không chẳng phải là rối loạn quy củ."
Năm huynh đệ nhà họ Chu đều nghiêm mặt gật đầu, nhóm tộc lão nhìn thấy liền thầm hiểu trong lòng, nói đến cùng, loại chuyện này vẫn phải dựa vào huynh đệ bọn họ xông pha phía trước, bằng không nếu bọn họ từ đầu đã mềm mỏng, thì cái trong tộc có thể giúp được cũng có hạn.
Cũng may huynh đệ nhà họ Chu đủ nhiều, cũng đủ kiên định.
Cho dù là ở nông thôn, muốn bỏ vợ thì cũng phải theo quy tắc.
Phụ thân của Chu lão đầu là độc đinh, bên trên chỉ có một chú họ, dòng chính của chi của chú họ kia xuống dưới chính là trưởng thôn, chỉ cách vài tầng.
Nhưng Chu lão đầu sinh được, một đời này hắn sinh được sáu đứa con trai, một người con gái, lúc ấy lấy tên là dùng tám chữ "Cung hỉ phát tài, lương dư thương mãn*" này, tất cả đều là nguyện vọng tốt đẹp.
* Lương dư thương mãn nôm na là thóc gạo tràn kho.
Chu Hỉ đứng hàng thứ hai, chỉ nhỏ hơn Chu đại lang một tuổi.
Chu Hỉ gả ra ngoài tám năm, nhưng vẫn không hoài thai, cuộc sống ở nhà chồng của nàng không tốt lắm, nhưng cũng không phải rất kém, bởi vì nàng có nhiều huynh đệ.
Còn nhớ có một năm Đoan Ngọ Chu Hỉ không về nhà mẹ đẻ, Chu tứ lang liền dẫn hai đệ đệ đi tìm, kết quả phát hiện khóe mắt tỷ tỷ hắn bị xanh một mảng, cũng không cần về nhà gọi bọn đại ca, lúc ấy ba thằng nhóc liền đè Lưu đại lang xuống đánh cho một trận, làm nhà họ Lưu mắng cả một đường.
Kết quả ngày hôm sau Chu đại lang lại dẫn Chu nhị lang và Chu tam lang đến thôn nhà họ Lưu đánh cho Lưu đại lang một trận nữa, lần này nhà họ Lưu đến cái rắm cũng không dám thả, sau đó nhà họ Chu liền đón Chu Hỉ về nhà ở hai tháng, chỉ là đến thu hoạch vụ thu, Lưu đại lang lại đến quỳ xuống đất xin đón người trở về.
Đến mức đó, mà giờ nhà họ Lưu lại dám khinh thường bỏ Chu Hỉ như vậy, đây thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, cũng đâu phải huynh đệ nhà mẹ đẻ tuyệt hậu.
Cho dù là nhà vợ tuyệt hậu, thì cũng phải đến thông báo với thân tộc nhà vợ trước, để thân tộc cùng ngồi thương lượng với nhà chồng, rốt cuộc là bỏ vợ hay hòa ly, bỏ vợ thì bỏ như thế nào, hòa ly thì ly ra sao, mấy cái này đều phải thương lượng rõ ràng. Chỉ lấy một tờ giấy bỏ vợ mà dám đuổi người ra ngoài, đây không phải là đuổi Chu Hỉ, mà là đặt tôn nghiêm của nhà họ Chu, dòng họ Chu và thôn Thất Lí ở trên mặt đất giày xéo mới đúng.
Chu lão đầu có thể đáp ứng sao?
Trưởng thôn có thể đáp ứng sao? Nhóm thân tộc có thể đáp ứng sao?
Chắc chắn là không thể.
Đừng nói Mãn Bảo, ngay cả Khoa Khoa cũng sợ đến ngây người, hóa ra người cổ đại ly hôn còn có nhiều điều cần chú ý như vậy à, nó cho rằng......
Thôi, được rồi, bây giờ còn không phải thời đại nam giới có quyền lực tối thượng, nữ giới bị dẫm xuống mười tám tầng.
Mãn Bảo nghe thấy liền vỗ tay, còn ôm lấy Chu Hỉ đang ngồi ngẩn ngơ nói: "Đại tỷ, tỷ đừng sợ, cha sẽ làm chủ cho tỷ."
Chu Hỉ miễn cưỡng cười với bé, trong lòng vô cùng mờ mịt.
Chuyện nàng bị bỏ đương nhiên cha sẽ làm chủ cho nàng, nhưng sau đó thì sao?
Nàng nên làm gì bây giờ?
Ở nhà mẹ đẻ.
Cứ coi như các huynh đệ của nàng không ý kiến, thì nhóm chị dâu và em dâu chưa chắc đã chịu, thời gian ngắn còn được, nếu để lâu dài, ngay đến đầu lưỡi và hàm răng cũng sẽ đánh nhau, càng đừng nói là nàng đã gả cho người một lần.
Tái giá?
Ngẫm lại cuộc sống hôn nhân tám năm này, Chu Hỉ đánh một cái rùng mình, nhìn muội út ngây thơ đơn thuần, nàng không nhịn được thấy bi thương, ôm chặt bé, rên rỉ nói: "Sao lại khó như vậy, sao cuộc sống này lại khó khăn như vậy?"
Mãn Bảo không cảm thấy cuộc sống khó khăn, nhưng nàng cảm nhận được sự đau lòng của đại tỷ, thấy nàng khóc, bé cũng không kìm được khóc lên.
Chẳng qua nàng không giống Chu Hỉ, khóc đều phải nghẹn, từ trước đến nay bé khóc đều là cất tiếng khóc to, khóc hết tủi thân trong lòng ra ngoài.
Tiếng khóc dọa người bên ngoài nhảy dựng, lúc Chu lão đầu chạy vào phòng còn suýt thì bị ngã, vào trong phòng, thấy hai đứa con gái đang ôm nhau khóc rống, người lại chẳng sao, ông liền thả tim xuống, lại tức giận không nhịn được, quát, "Khóc cái gì, có gì hay mà khóc, xem ngươi làm ảnh hưởng đến muội ngươi kìa, nếu mà làm nàng khóc hỏng mắt, ngươi xem ta, ngươi xem ta......"
"Được rồi," Tiền thị liếc xéo ông một cái, trước mặt mọi người không tiện cãi nhau với ông, bà đi đến bên cạnh con gái lớn, khẽ xoa đầu nàng, thở dài: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, hôm nay khóc rồi, thì sau này không được khóc nữa."
Chu Hỉ đang cắn môi kìm nỗi tủi thân trong lòng cuối cùng không nhịn được nữa, nàng ôm chặt lấy Mãn Bảo, dứt khoát cất cao tiếng khóc như bé.
Trong ngoài nhà họ Chu nhất thời chỉ nghe được tiếng khóc, nhóm tộc lão thầm thở dài một hơi, cúi đầu không nói gì, chỉ là trong lòng khó tránh vài phần thương tiếc.
Mấy huynh đệ nhà họ Chu đều đỏ mắt, tức giận đến nỗi nắm chặt nắm tay, hận nhà họ Lưu vô cùng.