Bạch nhị lang cũng bảo người hầu để rương của cậu xuống, sau đó chạy đi lấy hộp tiền.
Ba người mỗi người chiếm một góc, sau đó ngồi xuống.
Bạch nhị lang mở cái rương của cậu ra, lúc này mới nhìn về Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, rất nhanh cậu đã phát hiện không đúng, chỉ vào rương của Bạch Thiện Bảo hỏi, "Mấy món đồ chơi vừa nãy của ngươi đâu?"
Bạch Thiện Bảo nói: "Mấy cái đó ta không bán!"
Bạch nhị lang sửng sốt, hai mắt trợn lên, cả giận: "Ngươi nói dối!"
"Không có!" Bạch Thiện Bảo nói: "Biết cái gì là mua bán không? Hai bên tự nguyện mới gọi là mua bán."
Mãn Bảo lên tiếng ủng hộ cậu, "Cường mua là người xấu."
Bạch nhị lang bĩu môi, cảm thấy cậu nói không đúng, rồi lại không biết không đúng chỗ nào, nhưng tài ăn nói của cậu kém Bạch Thiện Bảo là điều chắc chắn, huống chi bọn họ còn lấy nhiều đánh ít.
Bởi vậy có chút không vui.
Mãn Bảo liền hỏi cậu, "Rốt cuộc ngươi có chơi hay không?"
"Chơi!"
Bạch nhị lang hung tợn mở cả hai rương của cậu ra, khoe khoang nói: "Đồ chơi của ta còn nhiều hơn cả hai ngươi."
Mãn Bảo tò mò sấn lên xem, sau đó phát hiện cậu có vài món đồ chơi giống nhau, trong đó còn có món đồ chơi có mấy cái vòng vàng tròng lên nhau, vừa rồi bé cũng thấy trong rương của Bạch Thiện Bảo.
Mãn Bảo liền chỉ vào mấy cái vòng kia hỏi, "Đây là làm bằng vàng à?"
"Không phải," Bạch nhị lang gãi gãi đầu nói: "Không biết là làm bằng gì, tóm lại là không phải vàng."
Mãn Bảo liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nếu là làm bằng vàng thì quá quý giá, ta muốn mua của ngươi, ngươi có bán không?"
"Đây là thất liên hoàn, chẳng thú vị chút nào," Bạch nhị lang có rất nhiều món đồ chơi như vậy, ngoại trừ thất liên hoàn còn có cửu liên hoàn, cha cậu mua cho cậu, mẹ cậu mua cho cậu, đại ca cậu cũng mua cho, đến cả các chú các bác cũng từng mua cho cậu, có đủ loại màu dáng kiểu sắc.
Cho nên thấy Mãn Bảo muốn mua, cậu liền chẳng chút nghĩ ngợi cho luôn, phất tay nói: "Bán luôn."
Mãn Bảo liền hỏi, "Bao nhiêu tiền?"
Bạch nhị lang làm sao biết được là bao nhiêu tiền?
Lúc cậu mua đồ cũng không hỏi giá, càng đừng nói lúc bán đồ.
Cậu vô tội nhìn Mãn Bảo, nói: "Ngươi xem xem được bao nhiêu?"
Mãn Bảo cũng trợn tròn mắt, nói: "Ta không biết thất liên hoàn bao nhiêu tiền."
Sau đó hai người nhìn về phía Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo trầm ngâm một chút rồi nói: "Ngươi trả hắn chín văn tiền đi."
Mãn Bảo khiêm tốn thỉnh giáo, "Vì sao lại là chín văn?"
"Bởi vì chín là số lớn nhất, hơn nữa cái này hắn cũng từng chơi rồi, thuộc về đồ cũ, trả chín văn đã là đắt rồi."
Bạch nhị lang gật đầu tán đồng, duỗi tay về phía Mãn Bảo, "Trả ta chín văn tiền."
So với Bạch nhị lang, Mãn Bảo tự nhận là một đứa trẻ đã trải sự đời, dù sao bé cũng đã có hơn một năm kinh nghiệm buôn bán, vì thế bé suy xét một lúc, cảm thấy chín văn tiền cũng không nhiều, nên lấy chín văn tiền từ trong hộp tiền ra cho cậu, sau đó bỏ thất liên hoàn vào trong hộp của mình.
Bạch nhị lang càng cảm thấy hứng thú với đồ chơi của Bạch Thiện Bảo hơn, nhưng cậu nhìn một chút, phát hiện phần lớn bộ phận cậu ta lấy ra cậu đều có, một bộ phận nhỏ còn lại thì cậu không thích lắm.
Vì thế cậu yêu cầu Bạch Thiện Bảo lấy món đồ chơi mới của mình ra.
Tất nhiên Bạch Thiện Bảo không đồng ý, kiên trì nói không thể cường mua.
Mãn Bảo mới tiêu tiền, hơn nữa bé nhìn một chút, phát hiện hai người bọn họ có rất nhiều món đồ chơi bé chưa từng thấy, càng chưa từng chơi, đều muốn mua.
Bé nhìn thoáng qua hộp tiền của mình, quyết đoán đề cử cho bọn họ đồ chơi của mình.
Bạch Thiện Bảo không hứng thú lắm, bởi vì cậu thường xuyên chơi cùng Mãn Bảo, phần lớn đồ chơi của bé cậu đều thấy rồi.
Nghĩ đến nguyên tắc tiết kiệm đồng tiền lớn để dễ làm việc, Bạch Thiện Bảo kiên trì không tiêu tiền.
Bạch nhị lang nhìn thoáng qua, đang muốn dời mắt đi, liền thấy con chuồn chuồn cỏ trong rương của bé, cậu lấy ra, hỏi: "Cái này kết kiểu gì thế?"
"Không biết, tứ ca ta kết." Mãn Bảo nhớ tới cái gì, lục tìm trong rương, rất nhanh đã tìm ra một con chuồn chuồn trúc trông càng đẹp mắt, cười nói: "Nhìn này, cái này là nhị ca của ta làm."
Ngay đến Bạch Thiện Bảo cũng không kìm được nhìn thêm vài lần, càng đừng nói đến Bạch nhị lang, ánh mắt cậu sáng lên, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Mãn Bảo nghĩ nghĩ, cảm thấy chuồn chuồn trúc chắc chắn không bằng thất liên hoàn, vì thế nói: "Năm văn tiền?"
Bạch nhị lang cảm thấy quá rẻ, đếm năm văn tiền từ trong hộp tiền của mình ra đưa cho bé.
Mãn Bảo vui vẻ, Bạch nhị lang cũng vui vẻ, Bạch Thiện Bảo lại có chút không vui, cậu khẽ nhấp môi, đẩy đồ chơi về phía Mãn Bảo, hỏi: "Ngươi không thích gì à?"
Mãn Bảo cúi đầu chọn lựa, rất nhanh đã chọn ra được vài món đồ chơi, vì thế hai người cũng vui vẻ giao dịch.
Bởi vì đồ chơi của Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang có độ trùng hợp rất cao, dẫn tới hai người chẳng có hứng thú với đồ chơi của nhau, cho nên số lần giao dịch giữa hai người chỉ đếm trên một bàn tay.
Nhưng thật ra đồ chơi của Mãn Bảo khá khác biệt với bọn họ, dù lúc đầu Bạch Thiện Bảo đã tỏ vẻ không có hứng thú, nhưng rất nhanh cũng không kìm được đi chọn lựa vài món đồ chơi cậu chưa từng chơi bao giờ.
Đương nhiên, người ra tay nhiều nhất chính là Mãn Bảo.
Trước giờ bé không phải là người tiết kiệm, tuy rằng cũng thấy đau lòng, nhưng nhìn thấy đồ vật vẫn không nhịn được muốn mua mua mua.
Vì thế, bé đã mua từ chỗ Bạch nhị lang và Bạch Thiện Bảo một đống đồ chơi, tuy có tiền vào, nhưng tiền ra cũng nhiều.
Đống tiền trong hộp nhanh chóng giảm bớt với tốc độ mắt thường có thấy được.
Mãn Bảo cảm thấy như vậy không được, vì thế bé suy tư một lát, liền kéo túi xách đến trước người, duỗi tay tìm tòi, lôi ra một bọc kẹo, là loại dùng giấy dầu màu xám nhạt thường thấy bọc lại, mở ra, bên trong lại là kẹo với đủ loại màu sắc khác nhau.
Ánh mắt Bạch nhị lang không kìm được sáng lên.
Cậu biết Mãn Bảo có một loại kẹo rất ngon, màu cũng rất đẹp, nhưng bé rất hẹp hòi, trước nay chỉ cho mỗi Bạch Thiện Bảo ăn, không cho cậu ăn.
Lần này thấy bé lấy ra, liền không kìm được nuốt nước miếng.
Mãn Bảo hỏi bọn họ, "Các ngươi có muốn mua không?"
Ngay đến Bạch Thiện Bảo cũng không kìm được mà muốn mua, "Bao nhiêu tiền?"
"Ta bán cho người ta toàn là một văn tiền một viên, bán cho các ngươi một văn tiền hai viên." Bởi vì đỡ phải vào thành, còn không cần chia cho đám ngũ ca.
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang lại hiểu sai ý, tưởng bởi vì bọn họ là bạn bé.
Hai người không chút khách khí gật đầu nói: "Mua, ta muốn mua nhiều."
Mãn Bảo liền không ngừng móc kẹo từ trong túi ra, tận đến khi lấy hết những chiếc kẹo đã qua đóng gói đặt trong ba lô của Khoa Khoa mới dừng tay.
Trước người của bé đã có một đống kẹo.
Bạch nhị lang đã dùng sức gạt kẹo đến trước người mình, Bạch Thiện Bảo cũng vội vàng giành lấy, chỉ kịp liếc nhìn túi của Mãn Bảo một cái: Cái túi này có thể đựng được nhiều đồ như vậy hả?
Hơn nữa hình như vừa nãy trông nó cũng đâu có phồng lên.
Nhưng rất mau Bạch Thiện Bảo đã không có cơ hội suy nghĩ, bởi vì Bạch nhị lang quá bá đạo, cậu đã giành hơn một nửa kẹo còn chưa tính, còn định giơ tay cướp kẹo ở trước người Bạch Thiện Bảo.
Hai người suýt nữa còn đánh nhau.
Cuối cùng mọi người đếm kẹo của mình cướp được, hai viên gộp một chỗ, đếm được bao nhiêu liền trả Mãn Bảo bấy nhiêu tiền.
Vì thế, tiền Mãn Bảo kiếm được từ chỗ hai người nhanh chóng trở lại trong hộp của Mãn Bảo, Bạch nhị lang cướp được rất nhiều kẹo thậm chí còn phải đưa thêm 30 văn.
Bạch nhị lang bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, vị ngọt tràn ra, thỏa mãn, vì thế bốc tất cả kẹo cho hết vào rương, không tính chơi với bọn họ nữa.
Cậu phải đi về giấu kẹo đi.
___
Ngày nọ, Bạch lão gia kinh ngạc phát hiện hàm răng của con trai út bị mất một mẩu, a, không, là bị đen một mẩu, sau đó hắn lục soát ở dưới giường ra một đống vỏ kẹo.
Bạch lão gia:......