Chu tứ lang giả bộ hồ đồ, "Đúng vậy, đúng là trong núi có sói, nhưng chưa chắc trên Chúng Sơn đã có, bên kia không nhiều cây, có thể sói sẽ không thích sống ở đó, nhưng thật ra có không ít ong mật, cẩn thận đừng chọc vào tổ ong, bị đốt là toi."
Phương thị cũng không đi cùng bọn họ, đứng ở cửa nhìn một lớn một nhỏ đi xa, sau đó quay về phòng bếp làm việc.
Hôm nay đến lượt nàng làm cơm tối.
Lúc Chu tứ lang và Mãn Bảo đến chân núi Chúng Sơn, bốn phía đều rất yên tĩnh, ngoài tiếng chim hót côn trùng kêu thì chẳng có một ai.
Đương nhiên là không có ai, không lâu nữa là đến giờ ăn cơm tối rồi, lúc này mọi người nếu không phải đang bận việc dưới ruộng thì chính là về nhà chờ ăn cơm, ai mà rảnh rỗi chạy lên núi làm gì chứ?
Giờ cũng không phải ngày đông cần đốn củi.
Mãn Bảo đưa mắt nhìn quanh, thứ lọt vào tầm mắt toàn là cây, bé lại hỏi: "Tứ ca, lúc trước các huynh tìm ở đâu?"
"Ở một đầu khác, đầu gần thôn Đại Lê hơn ấy." Chu tứ lang bĩu môi nói: "Huynh đệ nhà họ Giả không chú ý nhiều, hầu như chỉ chặt cây tùng ở một bên thôi, chặt từ bên chỗ bọn họ dần sang bên này, cho nên gốc cây tùng đều ở đầu bên phía bọn họ."
"May mắn một năm cũng chỉ có cuối thu mới cần đốt than, chứ nếu bọn họ đốt cả bốn mùa, cây trong núi sao mà đủ bọn họ đốt?" Chu tứ lang hỏi bé, "Muội cảm thấy chúng ta nên bắt đầu tìm từ đâu?"
"Từ đây đi ạ," Mãn Bảo chỉ vào mảnh rừng trước mắt, nói: "Ở chỗ này không có gốc cây, cây còn rậm rạp, muội đoán tứ ca và ngũ ca sẽ không đi tìm ở đây."
Chu tứ lang gật đầu khen ngợi, "Không sai, bọn ta không đi tìm ở đó, sao muội lại biết?"
"Huynh lười như vậy, sao có thể đi đến chỗ cây cối rậm rạp để tìm phục linh chứ?"
Chu tứ lang:.
Hắn tức giận, quyết định sẽ hoàn toàn phớt lờ bé trong mười lăm phút.
Vì thế Chu tứ lang thả tay bé ra, cầm cái cuốc đi lên trước mở đường.
Mãn Bảo thì theo sau hắn đi vào trong núi.
"Khoa Khoa?"
"Ký chủ yên tâm, ta đã bắt đầu rà quét, nếu phát hiện phục linh, hoặc là mấy loại thực vật chưa được ghi vào, ta đều sẽ nói cho ngươi."
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, "Chỉ cần là thứ ta chưa từng ghi lại, ngươi đều phải nói cho ta đó."
Khoa Khoa đồng ý.
Rà quét trong phạm vi trăm mét không phải là nói chơi, Chu tứ lang đi vào bên trong mấy chỗ trống trải, còn sẽ tìm quanh từng cây tùng, nhưng Mãn Bảo chỉ dáo dác nhìn khắp nơi, chứ không dừng lại chút nào.
Làm hại Chu tứ lang không dám tìm quá cẩn thận, chỉ sợ vừa cúi đầu một cái cũng có thể mất dấu cô nhóc.
Hắn không khỏi phàn nàn, "Muội đi chậm một tí đi, đi như vậy có thể tìm được sao?"
"Có thể chứ," Mãn Bảo kiên quyết, "Mắt muội tinh lắm."
Chu tứ lang tức giận nói: "Mắt ta cũng tinh."
"Ký chủ, phía trước bên trái ngươi, đi đến cây số năm."
Mãn Bảo dừng lại một chút, hai mắt tỏa sáng, sau đó chạy như bay đến đó không chút che giấu.
Khoa Khoa không kịp ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ bổ sung sau, "Ký chủ, ít nhất ngươi cũng phải giả vờ một tí chứ, như vậy quá rõ ràng, chẳng may làm người ta nghi ngờ thì làm sao bây giờ?"
"A, lần sau ta nhất định sẽ chú ý." Mãn Bảo thầm đáp lại một câu, nhưng lúc chạy đến cây thứ năm, có làm cách nào cũng không dời bước nổi.
Khoa Khoa: ".. Là cái cây sau lưng ngươi, đó mới là cây bên trái phía trước."
Mãn Bảo bèn vui vẻ xoay người lại, sau đó lập tức nhìn thấy một đoạn màu đen nhô ra từ đám lá khô, giơ đẩy gạt lá rụng ra, thứ kia lộ ra càng nhiều.
Chu tứ lang cũng chạy về phía này, mới liếc một cái đã thấy được thứ Mãn Bảo vừa gạt ra từ đống lá, hắn kinh ngạc hô lên một tiếng, "Không phải chứ, Mãn Bảo, mắt muội tinh như vậy hả, cách xa như vậy, còn có cây che mất mà vẫn có thể thấy được?"
Mãn Bảo tự đắc ngẩng đầu nói: "Đó là đương nhiên, mắt muội tinh lắm."
Chu tứ lang hoàn toàn không nghi ngờ, hắn hâm mộ nhìn đôi mắt của Mãn Bảo, cuối cùng khẳng định: "Chắc chắn là vì muội ăn nhiều trứng gà, nghe nói mắt của gà cũng rất tinh, bất kể là sâu dưới đất nhỏ bao nhiêu, hạt gạo vụn thế nào nó cũng có thể mổ được."
Mãn Bảo nghi ngờ hỏi: "Là vì thế hả?"
Chu tứ lang khẳng định: "Chắc chắn là vì thế."
Hắn còn ngồi xổm trước mặt Mãn Bảo, nhìn đôi mắt của bé, nói rất chắc chắn: "Muội xem đi, mắt của hai chúng ta giống nhau nhất, nhưng ta không tinh bằng muội, vậy chắc chắn là vì ăn đồ ăn khác nhau, từ khi còn nhỏ muội đã được ăn ít nhất một quả trứng gà mỗi ngày, cho nên chắc chắn là bởi vì ăn trứng gà."
Hai mắt Chu tứ lang tỏa sáng, ước ao nói: "Ta nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, chờ đến bao giờ con ta sinh ra, ta cũng sẽ cho nó ăn mỗi ngày một quả trứng gà.."
"Vậy chẳng may mắt hắn không giống chúng ta, mà giống tứ tẩu thì phải làm sao ạ?"
Đây cũng là một vấn đề lớn, Chu tứ lang nghiêm túc suy nghĩ, do dự nói: "Vậy sinh tiếp một đứa?"
Khoa Khoa sắp không nghe nổi nữa, nó bất lực nhắc nhở: "Ký chủ, mau đào đi, đào xong rồi chúng ta có thể đến chỗ khác tìm tiếp."
Loại chuyện như đào đất này, đương nhiên không có khả năng để Mãn Bảo làm, giờ Chu tứ lang cũng không thấy đau, không thấy mệt, nhấc Mãn Bảo sang một bên, để sọt xuống, giơ cuốc lên bắt đầu đào.
Chờ đến khi đào đủ sâu, Mãn Bảo liền giúp hắn tách bùn ra, sau đó cẩn thận lấy phục linh ở phía dưới.
Khoa Khoa hướng dẫn bé trong đầu, "Ký chủ, thu thập thêm một ít bùn đất đi, không cần cố ý mang ra, ngươi chỉ cần cho tay vào trong đất là được, để ta thu thập."
Mãn Bảo cảm thấy cách này rất hay, vui vẻ vùi tay vào trong đất.
Chu tứ lang đang cặm cụi đào phục linh chỉ nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa, chỉ nghĩ Mãn Bảo đang nghịch đất.
Cây phục linh này cũng không quá lớn, ít nhất cũng bé hơn hai cây lúc trước bọn họ đào được, nhưng cũng không nhẹ, Chu tứ lang cầm ở trên tay ước lượng, nói không quá chắc chắn: "Hai cân?"
Mãn Bảo chẳng thèm ngẩng đầu, "Huynh cũng không phải nhị ca, đừng học ước lượng làm gì."
Được rồi, Chu tứ lang xoay người bỏ phục linh vào trong sọt, Mãn Bảo nhân cơ hội nằm sấp xuống sờ đống bùn đất phía dưới, thu được một phần vào hệ thống.
Hai anh em xới đất về chỗ cũ, Chu tứ lang còn dẫm lên, tinh thần sảng khoái nói: "Đi, chúng ta lại đi tìm thử một chút."
Chu tứ lang cảm thấy Mãn Bảo may mắn, bởi vậy hào phóng phất tay nói: "Mãn Bảo, muội bảo chúng ta đi chỗ nào, thì chúng ta đi chỗ đó."
Mãn Bảo đương nhiên là nghe Khoa Khoa.
Khoa Khoa nói: "Ký chủ, trong bụi cỏ cách chỗ các ngươi không xa có một mảng nấm dại, là nấm ô đã từng được ghi lại, ngươi có muốn không?"
Giọng vừa mới dứt, Mãn Bảo đã tiến lên đẩy bụi cỏ kia ra.
Chu tứ lang cũng thò đầu nhìn qua, vui vẻ nói: "Nấm rơm, đây là loại nấm người huyện thành thích ăn nhất."
Mãn Bảo nuốt nước miếng nói: "Muội cũng thích ăn."
Chu tứ lang đã ném cái cuốc đi, đặt sọt xuống hái.
Hái xong thì đưa cho Mãn Bảo, Mãn Bảo cầm lấy cho vào sọt, Chu tứ lang dặn dò, "Để cẩn thận nhé, đừng làm nát, sáng mai bảo nhị ca mang lên huyện thành bán. Nấm rơm này có thể bán được 30 văn một cân đấy, còn tốt hơn mấy loại bình thường chúng ta tìm được."
Mãn Bảo nói: "Đây không phải nấm rơm, cái này gọi là nấm ô, hay còn gọi là nấm mối."
"Nấm này mọc ở trong bụi cỏ, không gọi là nấm rơm thì là gì, gọi nấm thôi cũng được," Chu tứ lang không quá để ý: "Cũng chỉ có người đi học các muội mới bày đặt như thế, kiểu gì cũng phải đặt cho mỗi loại nấm một cái tên, bọn ta sao mà nhớ được nhiều như vậy? Nấm có thể ăn được thì gọi là nấm, mọc trên cỏ thì gọi là nấm rơm, có độc thì cứ gọi là nấm độc là được."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, thế mà lại cảm thấy tứ ca nói có lý.