Mãn Bảo đã ăn được năm sáu con cá con cũng bị tiểu Tiền thị đuổi ra ngoài.
Tam Đầu có chút tủi thân, nhìn Mãn Bảo nói: "Cô nhỏ, bọn cháu chưa có cá ăn."
Cậu muốn ăn cá mà, vì sao cô nhỏ lại để mẹ cất đi hết, không cho bọn họ ăn nữa?
Mãn Bảo thấy hơi chột dạ, bảo đảm với cậu: "Chờ bao giờ ăn tối, ta sẽ gắp thêm cho cháu."
Lời này cũng không thể làm Tam Đầu vui vẻ lên, cậu thở dài, ngồi phịch xuống bậc cửa.
Tam Nha và Tứ Đầu hay theo chân Tam Đầu chơi thấy ca ca như vậy, bọn họ cũng haizz một tiếng, chống cằm ngồi trên bậc cửa cùng nhau u buồn nhìn về phía trước.
Mãn Bảo cũng ngồi xuống, nhấm nháp dư vị của cá chiên vừa ăn.
Sau khi cảm nhận rõ hương vị trong miệng, bé nói: "Nhà Thiện Bảo chiên cá con ngon hơn."
"Đó là đương nhiên," Tam Đầu nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Nhà bọn họ là chiên ngập dầu, dùng rất nhiều dầu, còn thả muối vào nồi. Còn mẹ chỉ cho một ít dầu, là chiên áp chảo, cũng không bỏ muối."
Nhưng ăn cũng rất ngon.
Tam Đầu thở dài ưu thương lần thứ hai.
Ba đứa còn lại cũng đồng thời thở một hơi dài.
Có thôn dân đang vác cuốc từ ruộng về thấy thế thì buồn cười vô cùng, dứt khoát dừng chân lại hỏi, "Mãn Bảo, cháu với mấy đứa cháu của cháu đang làm gì thế?"
Bốn đứa trẻ, hai đứa chưa tròn bảy tuổi, hai đứa còn lại cũng chỉ bốn năm tuổi mà thôi, xếp hàng ngồi trên bậc cửa, trực tiếp chặn hết lối đi luôn.
Mãn Bảo còn chưa nói gì, Tam Đầu đã trả lời trước, "Chúng cháu đang nói đến chuyện ăn cá con, Địa thúc, nhà chú có nấu cá con không?"
"Hả, đó không phải thức ăn cho gà sao?" Chu Địa cười nói: "Cho dù muốn ăn, thì cũng phải ăn cá to mới đúng, đúng rồi, có phải cha mấy đứa đang bắt cá ở ngoài sông không?"
Tam Đầu tiếc nuối gật đầu, rõ ràng cá con còn ăn ngon hơn cá to.
"Vậy cháu nói với cha cháu, nếu có bắt được cá to thì để lại cho ta hai con, ngày mai trung thu rồi, muốn ăn gì đó ngon chút, xong ta sẽ mang cây đậu đến đổi với nhà các cháu."
Tam Đầu đang định gật đầu, Mãn Bảo đã nói: "Nhà cháu không muốn đổi cây đậu, muốn đổi thóc."
"Ai ui, nhà ta có được mấy cân thóc đâu, cây đậu tốt mà, không phải đại tẩu của cháu đang làm đậu phụ sao, chắc phải cần không ít cây đậu đúng không?"
Tam Đầu không dám trả lời.
Mãn Bảo liền nói: "Nhà cháu có nhiều cây đậu lắm rồi, cha cháu nói, ngoài đậu phụ có thể đổi bằng cây đậu, thì mấy thứ khác không muốn đổi cây đậu nữa, nếu không lại phải mang lên huyện thành bán."
"Vậy đổi bằng lúa mạch có được không?"
Dù thế nào thì bột mì cũng ngon hơn cơm đậu, Mãn Bảo gật đầu.
"Được rồi, nhớ bảo đại ca cháu để cho ta hai con cá to đấy."
Mãn Bảo gật đầu, "Chỉ cần đại ca cháu có thể bắt được cá to."
Chu Địa đi rồi, bốn đứa trẻ vẫn tiếp tục ngồi trên bậc cửa ngẩn người.
Cuối cùng là Tứ Đầu nhỏ nhất không ngồi yên được nữa, cậu nhìn quanh quất, trực tiếp kéo tay Mãn Bảo, "Cô nhỏ, đi chơi, đi chơi đi."
Mãn Bảo nắm tay cậu đứng dậy, "Được, chúng ta đi ra bờ sông tìm cha cháu."
Tam Đầu và Tam Nha lập tức nhảy lên đuổi theo, bọn họ là những người nhỏ tuổi nhất trong nhà, vẫn luôn bị nghiêm cấm không được ra ngoài bờ sông chơi, nếu để người trong nhà thấy, thấy lần nào đánh lần đó, Tam Đầu đã bị đánh rất nhiều lần.
Nhưng có cô nhỏ đi cùng, hiển nhiên sẽ không ở trong đội ngũ bị đánh.
Quy củ của nhà họ Chu vẫn luôn rất rõ ràng, đứa lớn dẫn đứa nhỏ làm sai, đánh đứa lớn.
Nếu là Mãn Bảo đi cùng đám Nhị Đầu ra bờ sông, vậy người bị đánh chắc chắn là mấy đứa Nhị Đầu.
Nhưng nếu là Mãn Bảo dẫn bọn Tam Đầu ra bờ sông, vậy người bị đánh chắc chắn không phải là Tam Nha và Tứ Đầu, mà là Tam Đầu bằng tuổi Mãn Bảo.
Tam Đầu dám khẳng định, nếu cô nhỏ bị đánh, vậy thì cậu bị đánh cũng không oan, nhưng nếu cô nhỏ không bị đánh, nói vậy thì Tam Đầu cũng sẽ không bị đánh.
Nên cậu vui vẻ rạo rực đi theo Mãn Bảo ra bờ sông.
Con sông ở đầu thôn kia đang có không ít người.
Năm nay thu hoạch vụ thu kết thúc quá sớm, việc của các nhà lúc này là phơi thóc, không phải vội vàng, hơn nữa ngày mai chính là trung thu, hôm nay mọi người càng không muốn ra đồng làm việc.
Cho nên có không ít người đều ra sông bắt cá.
Từ sáng sớm Chu đại lang và Chu tam lang đã mang mấy đệ đệ và mấy đứa con trai lớn ra sông chiếm một vị trí tốt, ngoài sọt cá vớt cá, còn có cả lưới đánh cá.
Chu ngũ lang hái nữ trinh tử mang về nhà xong cũng lập tức chạy ra sông hỗ trợ.
Lúc này hắn đang xắn ống quần đứng trong sông nghịch nước, làm Chu tam lang tức giận đến nỗi muốn đánh hắn, "Cá đều bị mấy thằng nhóc nghịch ngợm như đệ dọa chạy hết rồi."
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mãn Bảo và Tam Đầu dắt hai đứa bé nhất đến đây, Chu tam lang vội vàng phất tay, "Sao mấy đứa lại ra đây? Mau về nhà đi."
Vừa hay Chu ngũ lang cũng đang bị Chu đại lang đuổi lên bờ, dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ, nói: "Có sao đâu, để đệ trông bọn họ, đại ca tam ca cứ vớt cá đi."
Chu đại lang đứng im không nhúc nhích, nói: "Chờ một chút, để xem đợt lưới này có bẫy được con cá to nào không."
Chu lục lang cũng bò lên trên bờ, ngồi xổm xuống bên cạnh ngũ lang, lắc đầu nói: "Chắc là khó, hôm nay chúng ta đã kéo ba đợt lưới, cũng không được mấy con cá to."
Mãn Bảo cũng dẫn đám Tam Đầu ra chỗ Chu ngũ lang ngồi xổm, ngó đầu xuống xem, sau đó nhìn xung quanh, hỏi: "Ngũ ca, chúng ta chưa vớt được con cá to nào ạ?"
"Vớt được rồi, ở trong thùng gỗ ấy."
Mãn Bảo lập tức sấn lên xem, liền thấy trong thùng gỗ có bốn năm con cá, không quá to, chiều ngang chỉ bằng bày tay của đại ca, chiều dài thì dài hơn bàn tay của đại ca một tí
Đang nghĩ ngợi, Chu đại lang và Chu tam lang đã thu lưới, kéo lưới lên, chỉ thấy có rất nhiều cá con đang tranh nhau chui ra từ mắt lưới, Chu đại lang cũng không để ý, đây là do buổi trưa hắn đã điều chỉnh lại mắt lưới.
Đã mang về một thùng cá con rồi, còn lại đương nhiên phải phóng sinh, nếu không sang năm đi đâu tìm cá ăn?
Lưới càng thu càng hẹp, tốc độ của hai anh em không nhanh cũng không chậm, đến lúc cuối mới nhấc mạnh lưới đánh cá lên, liền thấy bên trong có bảy tám con cá to đang giãy, trong đó có hai con cá trắm cỏ to bằng cánh tay của Chu đại lang, dài bằng nửa cánh tay.
Hắn vô cùng vui vẻ, lập tức cùng Chu tam lang kéo lưới lên bờ.
Chu ngũ lang và Chu lục lang vội vàng lấy thùng gỗ để chuẩn bị bắt cá.
Mấy con cá to bằng bàn tay sẽ cho vào trong thùng gỗ, còn lại thì thả về sông.
Chu đại lang khá vừa lòng với thu hoạch hôm nay, mà Mãn Bảo thì đang tiếc nuối quay đầu nhìn thượng du, "Nếu đê lại bị vỡ lần nữa thì tốt."
Chu đại lang suýt nữa vấp chân trái vào chân phải, Chu tam lang cũng suýt thì sặc nước miếng, nhưng Tam Đầu và hai đứa bé lại đồng loạt gật đầu.
Đặc biệt là con của hắn, gật cực kỳ nghiêm túc, đừng thấy Tứ Đầu mới hơn bốn tuổi, nói chuyện còn chưa lưu loát lắm, nhưng trí nhớ của cậu rất tốt, chuyện bắt cá năm ngoái cậu vẫn còn nhớ rõ.
Ngay đến Chu ngũ lang và Chu lục lang đã hiểu chuyện còn không khỏi nhìn trái ngó phải, sau đó hạ thấp giọng nói: "Ta cũng cảm thấy đê bị vỡ khá tốt.."
Chu đại lang đen hết cả mặt, nói: "Vì dù sao hai đứa cũng không phải đi phục dịch, đúng không?"
Hai anh em lập tức rụt cổ núp sau lưng Mãn Bảo.