Cho nên Ngụy Tri hỏi bà, "Năm đó đồ Bạch Khải mang đi.."
Đó có khả năng là chứng cứ duy nhất định tội được bọn họ, nếu không lấy được, bọn họ sẽ phải điều tra một lần nữa, không biết tốn mất bao nhiêu sức người sức của, mà cuối cùng còn không biết có ra được kết quả không.
Nghe ông nói như vậy, Lưu thị buồn bã hạ bả vai.
Dù bà đã sớm lường trước điều này, nhưng bây giờ nghe Ngụy Tri khẳng định, bà vẫn không nén nổi thất vọng.
Bà dừng lại một chút rồi nói: "Năm đó có một người hầu chạy trốn cùng Khải Nhi sống sót, hắn tên là Nhị Cát, chỉ là bây giờ tôi còn chưa thể giao cậu ta cho ngài, nếu có một ngày ngài có thể đưa người đứng phía sau ra trước công lý, cần có nhân chứng, thì tôi sẽ dẫn hắn ra."
"Vậy đồ thì sao?"
Đây mới là cái quan trọng nhất.
Lưu thị lắc đầu nói: "Nhiều năm qua tôi cũng vẫn luôn tìm."
Lúc này bà không còn kiêng dè nữa, kể hết chuyện năm đó cho ông, bao gồm cả quan hệ của Mãn Bảo với hai vợ chồng Chu Ngân, bà nói: "Tôi đã từng thử, còn bảo Đại Cát lén đi vào nhà họ Chu tìm kiếm, nhưng ở đó không có đồ chúng ta cần. Năm đó vợ chồng Chu Ngân còn chưa kịp về đến nhà đã chết ở trên đường, cũng không thấy đồ đâu.". Xi𝗇 ủ𝗇g hộ chú𝗇g 𝒕ôi 𝒕ại # T R𝓊MTRUY𝘦N.𝗏𝗇 #
Ngụy Tri kinh ngạc, không nghĩ tiểu cô nương kia cũng có liên quan đến việc này.
Chỉ là đồ vật biến mất ở trên đường, mà người cầm đã chết, ông khẽ nhíu mày, này chẳng khác gì tìm kim dưới đáy biển.
Đương nhiên Lưu thị cũng biết vậy, cái loại oan khuất chẳng thấy hy vọng này làm bà rất mệt mỏi, đã 6 năm rồi, bà thật sự có thể sống đến ngày giải được oan khuất cho con trai của bà sao?
Lưu thị ngã ngồi xuống ghế, có chút nản lòng thoái chí hỏi: "Đại nhân, lần này Kiền Vĩ Yển vỡ đê, đã chết bao nhiêu người?"
Ngụy Tri cắn chặt răng, nhớ đến địa ngục trần gian ông nhìn thấy hồi mới đến Ích Châu.
Trận lũ lụt này, ông chỉ hạ lệnh thống kê số người tử vong thôi mà đã có đến hơn bốn vạn 8000 người (48000), trong số này có người trực tiếp bị nước lũ cuốn đi hoặc chết đuối, nhưng cũng có một phần là chết vì đói khát, xung đột, và vì bệnh tật.
Nhưng xét đến cùng, vẫn bởi là vì Kiền Vĩ Yển vỡ đê.
Nếu 6 năm trước Bạch Khải có thể sống sót, chuyện Kiền Vĩ Yển bị phát hiện ra, vậy hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Án này không chỉ khiến mỗi Bạch Khải, đôi vợ chồng Chu Ngân và những người tùy tùng kia chết, mà còn có hơn bốn vạn 8000 người hôm nay.
Còn có những người ông không thống kê được đến, những bá tánh không biết chết tha hương nơi nào.
Ngụy Tri hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: "Lão phu nhân yên tâm, Ngụy mỗ tất sẽ đem hết toàn lực, trả lại công đạo cho mọi người."
Lưu thị đỏ khóe mắt, đứng dậy hành lễ với ông, nói: "Đại nhân chính trực, tất nhiên tôi tin, nhưng mà tôi cũng biết, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm. Lão thân đã đợi 6 năm, không ngại phải chờ thêm 6 năm, rồi 6 năm nữa, bởi vì tôi đã đến tuổi này rồi, ngoài việc ngậm kẹo đùa cháu, thì không còn mong cầu gì khác, tôi có thể chờ được."
Ngụy Tri nghe ra bà có điều muốn nói, hỏi: "Lão phu nhân còn có điều gì, xin cứ nói ra."
Lưu thị nói: "Năm đó bọn họ vì tra thân phận của vợ chồng Chu Ngân, đã cố ý vu cho vợ chồng Chu Ngân là đạo phỉ, thế nên Chu Mãn mới không thể nhận cha mẹ ruột, nhà họ Chu cũng luôn phải che giấu tin Chu Ngân đã chết."
Bà nói: "Vợ chồng Chu Ngân vì con tôi mà chết, tôi không thể để cho bọn họ chết rồi vẫn phải đội ô danh này, huống chi đứa bé Mãn Bảo kia còn có thể vĩnh viễn không thể nhận cha mẹ đẻ, năm nay nàng 6 tuổi, tôi chờ được, nhưng nàng không chờ được, người nhà họ Chu e rằng cũng chờ không được."
Ngụy Tri trầm tư.
Chuyện đời và danh tiếng sau khi mất của một người có bao nhiêu quan trọng?
Cho dù Ngụy Tri không tin quỷ thần, thì cũng rất coi trọng hai cái này, đặc biệt là thanh danh sau khi chết của mình.
Ai mà không muốn sau khi chết được lưu danh muôn đời, ai lại muốn chết mà lưng còn đeo tiếng xấu, thậm chí còn không được hưởng thứ cơ bản nhất là cúng tế?
Ông đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau mới hỏi: "Có ai biết về chuyện của vợ chồng Chu Ngân không?"
"Chỉ có hai người là tôi và Lập Chi," Lưu thị nói: "Còn ba người kia, e rằng cũng đoán được một ít, chẳng qua bây giờ bọn họ đã ở trong tay chúng ta."
Cho nên ở bên ngoài, không ai biết, bao gồm cả chính nhà họ Chu.
"Người tên Đại Cát kia.."
Lưu thị lập tức nói: "Hắn có thể tin được."
Lưu thị dừng một chút mới nói: "Cả nhà bọn họ là người hầu lâu đời của nhà họ Bạch chúng tôi, Nhị Cát còn là đệ đệ ruột của hắn, nên đại nhân cứ yên tâm."
Ngụy Tri hiểu, gật đầu nói: "Vậy thì dễ làm việc hơn nhiều, bà yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp, chỉ là mọi người cần phải kiên nhẫn chờ một chút."
"Vâng," Lưu thị bái tạ, "Lão thân xin thay mặt nhà họ Chu, thay mặt Mãn Bảo, thay mặt Khải Nhi cảm tạ Ngụy đại nhân trước."
"Bà đừng như thế," Ngụy Tri nâng bà dậy, thở dài nói: "Vợ chồng Chu Ngân nghĩa khí ngút trời, Ngụy mỗ cũng chỉ giúp được chút lực mọn mà thôi, ngay đến oan khuất cũng không thể làm sáng tỏ cho bọn họ."
Lưu thị hơi há miệng, cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Thật ra bà thấy không hiểu lắm, cho dù bà rất thông minh, nhưng bà vẫn không hiểu, Kiền Vĩ Yển vỡ đê, đê vỡ rành rành ra đó, đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất, tại sao lại không thể định tội bọn họ được?
Đó là đất phong của Ích Châu vương, muốn nói Ích Châu vương và tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo không biết gì, đánh chết bà cũng không tin.
Ngay đến một người đàn bà như bà còn hiểu đạo lý này, sao triều đình vẫn không làm gì được bọn họ?
Triều đình đúng là không thể làm gì bọn họ.
Trước mắt, ngay đến thứ sử Ích Châu cũng là lấy tội danh không làm tròn trách nhiệm để triệu về kinh thành vấn tội.
Không sai, là triệu về, mà không phải là bắt về, gã có thể mang theo tùy tùng thong thả đi về kinh thành, chỉ cần vào kinh trước thời hạn cuối cùng Lại Bộ cho phép để giải đáp nghi vấn là được.
Bởi vì trước mắt, ngoài suy đoán của mọi người, ai cũng không thể nói Kiền Vĩ Yển bị vỡ là do ăn chặn cắt xén nguyên vật liệu.
Bởi vì trước khi Ngụy Tri đến đó, toàn bộ Kiền Vĩ Yển đều bị người ta xáo trộn hết lên rồi, dấu vết còn sót lại của công trình đã bị người ta xóa sạch, cuốn theo cơn lũ không biết trôi dạt về phương nào.
Mà câu trả lời của thứ sử Ích Châu tuy rằng khốn nạn, nhưng đúng là bọn không thể làm gì được.
Gã nói, Kiền Vĩ Yển là do đám nạn dân hất đi trong lúc tức giận, vậy chẳng lẽ có thể bảo gã nói láo sao?
Lúc ấy khi ông đặt chân tới Ích Châu, những người đó đã sớm không còn bóng dáng, hơn nữa điều quan trọng lúc ấy là đi cứu tế nạn dân, là cứu người, chứ không phải là đi tra xét người ở Kiền Vĩ Yển.
Mà bây giờ, Ngụy Tri có thời gian đi điều tra chân tướng, cũng là vì ông đã sắp xếp hết cho đại bộ phận nạn dân gặp thiên tai, mà những chính sách ông lập ra để trấn an người dân cũng đang được quan viên địa phương lần lượt tiến hành đúng chỗ, nên lúc này ông mới có thời gian tới lo việc này, nếu không ông cũng chỉ có thể giao việc này cho người dưới, hoặc là Hình Bộ.
Ông vẫn luôn phân rõ thứ gì là chính thứ gì là phụ.
Ngụy Tri đã biết được át chủ bài từ chỗ Lưu thị, nên bắt đầu chuẩn bị về kinh.
Ông về chậm hơn bốn ngày, chắc bây giờ thánh nhân đang sốt ruột lắm?
Đúng là lúc này hoàng đế đang rất sốt ruột, lẽ ra Ngụy Tri phải trở về kinh thành từ hôm qua rồi mới phải, nhưng trên đường quan không có bóng dáng của ông.
Có thể trên đường có việc gì đó làm chậm trễ chút hành trình, hoàng đế có thể hiểu được, vì thế ông lại kiên nhẫn đợi thêm một ngày, kết quả tận đến lúc mặt trời lặn ngày hôm sau, Ngụy Tri vẫn chưa về kinh.
Cái này làm cho hoàng đế có chút đứng ngồi không yên.
Đương nhiên, không phải ông tức Ngụy Tri lười biếng chậm trễ, ông là lo lần này Ngụy Tri cứu tế đắc tội quá nhiều người, khiến những người đó trực tiếp kết liễu ông ấy trên đường rồi.