Bạch Thiện Bảo cõng tiểu rương đựng sách đứng ở cửa thôn, vô cùng ân cần vẫy tay tạm biệt bọn họ, vui vẻ nói, "Bà nội, thuận buồm xuôi gió nha."
Mãn Bảo đi học đúng lúc ngang qua đây cũng tạt vào vẫy tay tạm biệt cùng, "Bà Lưu, đi chơi vui vẻ nha."
Bạch nhị lang biết hôm nay lúa mạch sẽ chuyển đến đây, cho nên tối hôm qua hưng phấn không ngủ được, bây giờ mắt đang díu hết vào nhau, nhưng cậu vẫn vẫy tay kêu lên: "Cha, đi vui vẻ nha."
Bạch lão gia mới vừa lên ngựa suýt nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Hắn trừng mắt nhìn con trai, quát: "Mới sáng sớm ra mà đã nhắm mắt, tối hôm qua con đã làm gì?"
Bạch nhị lang lập tức tỉnh táo lại.
Bạch lão gia cả giận nói: "Đợi ta quay về mà biết con không chú tâm nghe giảng, xem ta có đánh con không."
Bạch nhị lang lập tức nói: "Cha, người yên tâm đi, chắc chắn con sẽ không ngủ gật trong lớp."
Cho dù cậu muốn ngủ cũng không ngủ được, bây giờ Trang tiên sinh chỉ dạy ba đứa học sinh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu, chỉ cần mắt cậu vừa nhắm lại là sẽ bị gọi đứng lên nghe giảng bài ngay.
Tuy rằng cậu cảm thấy mình đứng ngủ cũng được, nhưng bị sách đánh vào đầu thì đau thực sự đó.
Lưu thị vén mành lên nhìn ba đứa trẻ, lắc đầu mỉm cười, bà biết kế hoạch của bọn họ, nhưng nói thật là, bà cũng không biết kế hoạch của bọn họ có thành công không.
Nhưng bọn họ to gan như vậy, tuổi nhỏ đã biết phải nắm hết hàng hóa trong tay mới đi tìm người mua, nếu bà còn không giúp đỡ thì đúng là có lỗi với ý kiến hay bọn họ nghĩ ra này.
Chẳng qua Lưu thị vẫn dặn dò Bạch Thiện Bảo một câu, "Làm việc đừng quá manh động, phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không quyết định được thì đi hỏi Trang tiên sinh, không được tự mình suy xét rồi làm linh tinh, biết chưa?"
Bạch Thiện Bảo đáp vâng.
Lưu thị lại nhìn về phía Mãn Bảo và Bạch nhị lang, cười nói: "Các con cũng phải giám sát lẫn nhau, cũng không nên làm chuyện xấu."
Hai đứa trẻ liên tục gật đầu, cùng nhau vẫy tay tạm biệt bà.
Lưu thị bắt đầu khởi hành.
Bà vừa đi, tất nhiên Bạch lão gia cũng đi theo, nhìn đoàn xe dần xa, ba đứa trẻ lập tức hoan hô, cũng không ngại trên lưng còn cõng rương đựng sách nặng trịch, trực tiếp đứng đó ôm nhau.
Trịnh thị cũng đến đưa tiễn đứng bên cạnh thấy thế thì nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, hỏi: "Mấy đứa làm sao thế?"
Nàng hoài nghi hỏi: "Có phải mấy đứa kế hoạch làm chuyện xấu gì không?"
Ba người đồng loạt lắc đầu, Bạch Thiện Bảo nói: "Mẹ, con đi học đây."
"Dì Trịnh, con cũng đi học đây." Mãn Bảo chạy đuổi theo Bạch Thiện Bảo.
"Thím, con cũng đi đây ạ." Bạch nhị lang cũng nhảy chân sáo chạy theo.
Bạch trang đầu đã sớm được ba vị chủ nhân nhỏ dặn dò, ăn sáng xong liền dẫn hai đứa ở ra cửa thôn chờ, đến khi xe la kéo lương thực tiến vào đây, ông bèn nở nụ cười bước lên tiếp đón, sau đó cũng không cho dẫn vào nhà họ Bạch mà trực tiếp chuyển đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn cũng biết được tin tức chính xác từ chỗ Chu lão đầu rồi, sáng sớm đã thông báo cho các nhà mang lúa mạch tới đây, mọi người chuẩn bị trao đổi.
Trưởng thôn đứng trên ghế bảo mọi người yên lặng, nói: "Mọi người đừng quá tham, nhà nào cũng phải để dành đủ hạt giống lúa mạch cho lần sau, cho dù chờ lâu một chút cũng đừng để ít, năm nay nhà họ Chu không có hạt giống lúa mạch đổi với mọi người đâu đấy."
"Biết, biết ạ, trưởng thôn mau bắt đầu đi, tôi không chỉ để lại cho tôi, còn để cho bác tôi mấy cân hạt giống đó."
"Mới mấy cân, còn không đủ trồng một mẫu đất, ngươi cũng quá keo rồi đấy."
"Ta nói mấy cân là chỉ mấy cân à, một bao nhỏ đó, đủ trồng một mẫu rưỡi rồi.."
"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, mọi người xếp thành hàng đi, từng nhà đổi một, đúng rồi, chú Kim đâu, nhà ông ấy không đổi à?"
"Chắc là đổi chứ, ngày hôm qua chú Kim đã cực kỳ vui vẻ nói ông ấy muốn đổi hết lúa mạch trong nhà mà."
"Chưa thấy chú Kim tới, lão tứ, lão ngũ, cha các ngươi đâu?"
Chu tứ lang cười tủm tỉm khoát tay nói: "Mọi người đổi trước đi, cha cháu đang ở nhà nói vài câu với mẹ cháu."
Mọi người liền không để ý nữa, rối rít kéo bao lương thực ra bắt đầu cân.
Cân trọng lượng xong thì đảo nửa bao ra để kiểm tra một chút, chỉ cần không trộn lẫn thứ gì bên trong, lúa mạch cũng khô rồi là được.
Chu tứ lang hào hứng đứng bên cạnh xem, Chu ngũ lang cũng hào hứng quan sát, sau đó không nhịn được tiến đến bên cạnh tứ ca hỏi nhỏ, "Huynh nói xem, tại sao chuyện tốt như vậy mà mẹ không cho nhà ta đổi chứ?"
Chu tứ lang nói: "Chắc chắn không phải là mẹ không cho, mà là Mãn Bảo không cho."
"Vì sao? Không cho chúng ta chiếm hời của nhà họ Bạch à?"
Chu tứ lang khinh bỉ nhìn hắn, nói: "Đệ nói xem chúng ta thân với Mãn Bảo hơn, hay là nhà họ Bạch thân với Mãn Bảo hơn?"
"Cái này còn phải nói hả, đương nhiên là chúng ta, chúng ta chính là người một nhà!"
"Lý do đấy, nếu đây là chiếm hời thật, chắc chắn Mãn Bảo sẽ cho chúng ta chiếm, nếu nàng không cho chúng ta chiếm, vậy chứng tỏ đằng sau còn có thứ hời hơn chờ chúng ta, cứ chờ xem."
Lúc này Chu lão đầu cũng đang tức giận, hắn đi tới đi lui ở trong sân, bực bội hỏi Tiền thị vẫn thong dong may vá, "Vì sao lại không đổi, chuyện tốt như vậy, qua cái thôn này không còn nhà trọ khác* đâu!"
* Nghĩa đen: Nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. Mang ý là nếu lỡ cơ hội lần này thì lần sau không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Chu đại lang và hai đệ đệ cũng đứng im ở trong sân không nhúc nhích, vì để tiện cho việc đổi lương thực, hôm nay tiểu Tiền thị còn không làm đậu phụ, Chu nhị lang cũng không lên huyện thành bày quán, người nhà họ đều ở nhà hết.
Tiền thị tiếp tục cúi đầu vá áo, bà ngồi ngay trước cửa chính, không cho ông vào dọn lương thực, chờ vá xong miếng thủng này mới nói: "Vội cái gì, đây chỉ là món hời nhỏ thôi, nói không chừng phía sau còn có món lời lớn hơn kìa, việc này là do con gái ông giật dây, ông còn sợ không kịp à."
"Vậy chẳng may bọn họ đổi hết lương thực rồi thì sao?"
"Nếu đổi xong thì chứng minh chúng ta không có duyên với việc này." Tiền thị nói: "Vậy chúng ta không chiếm món hời này nữa."
Chu lão đầu không khỏi dậm chân, "Bây giờ có duyên phận rồi đó, bà chỉ cần bảo bọn đại lang dọn lúa mạch qua đó là có duyên phận ngay thôi."
"Không được," Tiền thị nói: "Tôi còn muốn để dành để chờ duyên phận lớn hơn."
"Nhưng nếu duyên phận kia không tới thì sao?"
"Thì cho dù chúng ta không nhận cái bánh có nhân này, chúng ta cũng không lỗ, không phải sao?" Tiền thị nói: "Ông muốn ăn thịt kho tàu, thì phải để dành bụng rỗng, đừng có một phát nhét hết màn thầu trắng vào."
"Vậy tôi không thể ăn nửa bụng màn thầu trước, rồi dành một nửa bụng ăn thịt kho tàu sau được hả?"
"Không được," Tiền thị kiên quyết nói: "Tôi sợ sau này ông thấy thịt kho tàu thật thì sẽ hối hận."
Chu lão đầu phồng má trừng mắt nhìn bà, nửa ngày sau vẫn phải chịu thua, ông ngồi phịch xuống bậc thềm, hỏi: "Vậy bà nói xem, đằng sau có món hời lớn gì, đi đâu để lấy thịt kho tàu?"
Tiền thị cảm thấy giờ vẫn chưa thể nói cho ông, rằng con gái ông tính mua hết lúa mạch, sau đó bán lại cho Bạch lão gia với giá cao.
Nếu bà mà nói, thì với lá gan của vị chủ gia đình này, hẳn là có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Cho nên Tiền thị thản nhiên nói: "Ông cứ yên tâm chờ đi, một hai ngày nữa ông sẽ biết."