Cũng không thể nói là trước kia Mãn Bảo không nỗ lực, chỉ là dù sao bé cũng là trẻ con, tuy rằng đi học nghiêm túc nghe giảng, nhưng vừa tan học thì vẫn sẽ chạy ra ngoài chơi, nếu trưa nào ông không mở lớp đặc biệt cho bé và Bạch Thiện Bảo, chỉ sợ bé sẽ không đọc sách thêm nữa.
Nhưng gần đây, ngay cả khi ông không điểm danh gọi bé đi học thêm, bé cũng tung ta tung tăng đi theo phía sau.
Dẫn đến Bạch Thiện Bảo cũng chăm chỉ hơn rất nhiều, theo cách nói của cậu, cậu tuyệt đối không thể để Mãn Bảo vượt qua mình.
Mãn Bảo nghe thấy Bạch Thiện Bảo nói như vậy, càng thấy phấn khích, đúng vậy, sao bé có thể quên được chứ, bé muốn đánh bại cái người dám thông minh giống bé này.
Khoa Khoa nói, học hành có thể khiến người ta sáng suốt, trí lực không những có thể tăng lên theo tuổi tác, cũng có thể tăng lên bằng cách học hành.
Chờ đợi mình lớn lên quá chậm, hơn nữa Bạch Thiện Bảo còn lớn hơn bé, dù bé có trưởng thành, thì cậu sẽ luôn lớn hơn bé, nhưng nếu bé đọc sách nhiều hơn cậu, biết được nhiều thứ hơn cậu, vậy chẳng phải sẽ thông minh hơn cậu sao?
Hừ, rõ ràng Khoa Khoa đã nói, bé là người thông minh nhất trong phạm vi trăm dặm này, dựa vào đâu mà cậu vừa đến đây thì bé không phải nữa?
Mãn Bảo sục sôi ý chí chiến đấu.
Nhìn hai đứa trẻ cả ngày ngươi theo ta đuổi, Trang tiên sinh vui mừng vuốt râu.
Nhưng cảm nhận của các bạn học học cùng thì không được tốt lắm, đúng ra là tệ hơn rất nhiều, ngay từ đầu mấy học sinh cũ trong lớp còn có thể dựa vào tuổi tác mà nghiền áp hai người, nhưng rất nhanh đã phát hiện mình bị bọn họ đuổi kịp và vượt qua.
Được cái mấy đứa trẻ tầm mười tuổi nghĩ rất thoáng, đuổi thì đuổi đi, dù sao bọn họ học hành cũng không phải vì đi thi làm quan, chờ học đến mười bốn tuổi thì sẽ phải ra ngoài tìm công việc, đến lúc đó sẽ không phải chơi với hai đứa nhóc thối này nữa.
Mấy bạn học khác có thể có suy nghĩ Phật hệ* như vậy, nhưng Bạch nhị lang lại không thể.
* Phật hệ: lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có (Theo zingnews)
Từ sau khi hai người này hăng hái, cậu gần như phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, trước kia tuy cha cậu có yêu cầu nghiêm khắc nhưng vẫn chiều cậu, vậy mà bây giờ nhìn cậu kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, ngay cả bà nội và mẫu thân cậu cũng có đôi lúc không kìm được nhìn cậu mà thở dài.
Bạch nhị lang sắp tức điên rồi, ở trường học đánh mấy trận với Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, lúc mới đầu đương nhiên là cậu chiếm lợi thế, tuy rằng là một đấu hai, nhưng tuổi của cậu áp chế được bọn họ.
Nhưng lần thứ hai đánh nhau, bọn họ liền ngang tay, tuy rằng cậu cũng ăn không ít thiệt thòi, nhưng cậu vẫn kiên trì cho rằng là đánh ngang tay.
Đến lần thứ ba, cậu đã không đánh lại được bọn họ, tuy rằng như thế, cậu vẫn miệt mài không biết mệt đi tìm bọn họ đánh nhau, bởi vì ngoại trừ việc lấy thân thể để đả kích đối phương, thì cậu không còn chỗ nào có thể đả kích được bọn họ nữa.
Trang tiên sinh quan sát, luôn cảm thấy người học trò này có hơi ngốc, chẳng qua vì thấy cậu tiến bộ hơn trước kia, cho nên ông quyết định mở một mắt nhắm một mắt coi như không biết, dù sao hai bên cũng không phải thật sự có hại đúng không?
Bởi vì hôm nay Bạch nhị lang ném sâu vào chỗ bọn họ, cho nên Mãn Bảo liền hẹn Bạch Thiện Bảo cùng đi đến nhà Bạch nhị lang làm bài tập.
Dường như Bạch nhị lang biết được điều này, vừa tan học liền lập tức chạy ra khỏi phòng học, về nhà trước một bước, nói với người gác cổng: "Đóng cửa, đừng để cho Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo vào!"
Người gác cổng nói: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia về nhà rồi, lão gia và đại thiếu gia đang ở nhà chính đấy ạ."
Ánh mắt của Bạch nhị lang sáng lên, cõng rương đựng sách đi đến nhà chính, "Đại ca ta đã trở lại, không được để người ngoài vào trong, biết chưa?"
Người gác cổng buồn cười đến nỗi nheo cả mắt lại, "Nhị thiếu gia yên tâm, hôm nay lão gia rất vui vẻ, chắc chắn sẽ không đánh người."
Bạch nhị lang đã sớm chạy mất hút.
Bọn Mãn Bảo cõng rương đựng sách tung ta tung tăng chạy tới từ phía sau, người gác cổng nhìn thấy bọn họ, tươi cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, hơi khom lưng nói với bọn họ, "Thiện thiếu gia, Chu tiểu nương tử, hôm nay đại thiếu gia của chúng ta đã trở về, chỉ sợ nhị thiếu gia tạm thời không có thời gian rảnh làm bài tập."
Mãn Bảo hơi có chút tiếc nuối.
Bạch Thiện Bảo cũng rất tiếc nuối, nhưng người ta không làm bài tập, thì cũng không thể cưỡng ép người ta đúng không?
Cho nên cậu quay đầu lại mời Mãn Bảo, "Đến nhà ta làm đi?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Nếu hắn không làm, thì ta muốn chờ ăn cơm tối xong mới làm, ta muốn đi xem gừng và củ mài của ta trước."
Ánh mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, "Ta đi với ngươi nhé, để xem là gừng của ta lớn nhanh hơn hay là ngươi lớn nhanh hơn."
"Được thôi."
Bạch Thiện Bảo liền đi về nhà đưa rương đựng sách cho người gác cổng trước, lúc này mới đi cùng Mãn Bảo về nhà họ Chu.
Bây giờ đã là đầu thu, gừng đã nhú lên rất cao, gừng Mãn Bảo trồng ở vườn rau là tốt nhất, vốn dĩ chỉ gieo mười mấy miếng, nhưng bây giờ đã mọc cả một mảng lớn, bởi vì bé bón đủ phân bón, cho nên chúng nó đã sinh ra rất nhiều.
Nhưng Bạch Thiện Bảo kiên trì, "Của ngươi không tốt bằng của ta, của ta dài hơn ngươi."
"Của ta to hơn của ngươi." Mãn Bảo nói: "Gừng của ta chắc chắn cũng nhiều hơn gừng của ngươi."
Bạch Thiện Bảo, "Chờ ta phân nhánh cho chúng nó, thì chúng nó có thể mọc đầy cả vườn hoa, đến lúc đó sẽ nhiều hơn của ngươi."
Mãn Bảo liền dẫn cậu đi xem một mảnh ruộng toàn gừng của bé, kiêu ngạo nói: "Vậy cũng không nhiều bằng ta."
Bạch Thiện Bảo: "......" Cậu cảm thấy cậu thiếu một miếng đất.
Chỗ đất ở dưới chân núi của bọn Mãn Bảo này, xung quanh đều là đất hoang vô chủ, phải cách xa một khoảng nữa mới đến đồng ruộng. Lúc này ở bên trong đang trồng dưa đậu, ngoài ruộng trồng lúa nước, lá cây đậu đã ngả vàng, sắp có thể thu hoạch được, đang có nông dân tới nhìn hoa màu, nhìn thấy Mãn Bảo đứng ở bên cạnh ruộng, liền có người cười hỏi, "Mãn Bảo, lại đến xem đất của muội à, gừng mọc thế nào rồi?"
Mãn Bảo kiêu ngạo, "Khá tốt ạ, chờ gừng của ta thu hoạch được, đại ca tới nhà ta mua một ít nhé."
Liền có người cười, "Chẳng phải năm mới cũng chẳng phải ngày lễ, mua thứ này làm gì, cũng không có thịt để hầm ăn."
Bây giờ tất cả người trong thôn đều biết đất hoang nhà họ Chu đang trồng gừng, lúc đầu mọi người đều coi như chuyện cười để xem, nhưng hiện tại nhìn thấy trong đất mọc một mảnh gừng xanh mướt, không ai còn dám chê cười.
Nhà bọn họ thật sự có thể trồng ra thứ này.
Gừng đắt bao nhiêu, bọn họ cũng biết, bởi vì tết nhất nhà nào cũng sẽ đến tiệm tạp hóa mua một ít về nhà, hoặc hầm thịt, hoặc nấu canh gừng, một ít nhà cầu kỳ còn nấu thành trà nữa.
Một mảnh gừng lớn như vậy, không, là hai mảnh lớn, bên cạnh chỗ Chu Hỉ còn có hai phần đất đều trồng gừng.
Nhưng cũng có người lo lắng thay nhà họ Chu, "Nhiều gừng như vậy, các người có thể bán được hết không?"
Mãn Bảo nghĩ vô cùng thoáng, "Bán không hết thì cứ để nó mọc tiếp, đợi đến mùa đông thì sẽ thành gừng già, còn có thể đào lên phơi khô, giữ đến mùa xuân lại bán ra, đó chính là gừng khô, cái đó càng đắt."
Đấy, giống như mặc kệ hạn hay lụt thì nói thế nào cũng có thể đảm bảo thu hoạch.
Có không ít người hâm mộ nhìn hai mảnh ruộng gừng này, có người đi tìm Chu lão đầu nói chuyện, muốn lấy một ít hạt giống từ chỗ của ông, Chu lão đầu cười ha hả nói: "Đây là nghề của bọn nhỏ, ta không làm chủ được bọn nó, thằng con thứ tư của ta đánh bạc nợ tiền, đây là hắn trồng để trả nợ cờ bạc, bảo bối đấy, ngày thường ta muốn ngắt một miếng về xào ăn mà hắn còn không chịu cho."
Đây là không muốn cho.
Có người không khỏi thấy hơi không thoải mái, vì thế sau hai lần Chu tứ lang thấy gừng trong đất bị người đào trộm vài củ, hắn tức giận vô cùng, dứt khoát bảo ba ca ca dựng cho hắn cái lều tranh, ngày nào ăn ba bữa cơm xong hắn cũng quấn chăn đến chỗ này canh giữ.
Mấy thôn dân cá biệt đang muốn chờ đến lúc tối mò thử hai miếng gừng:......