Mục lục
Phúc Nữ Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãn Bảo nhìn thoáng qua tích phân của mình, lại nhìn lọ thuốc trong giỏ mua sắm một lần nữa, vẫn cắn tay nhỏ nhấn mua.

Non nửa năm này, Mãn Bảo chỉ cần có tiền thì sẽ cách một thời gian mua thịt cho mẫu thân bồi bổ thân thể, lúc không có tiền cũng kiên trì chia sẻ trứng gà cho Tiền thị.

Phần lớn thời điểm Tiền thị sẽ không ăn, nhưng cũng có đôi khi không thoái thác được thì bà vẫn ăn.

Sau đó không chỉ có Tiền thị phát hiện thân thể của mình đang chuyển biến tốt hơn, chính Mãn Bảo cũng phát hiện, bé cảm thấy đã rất lâu mẫu thân nói được câu dài mà không thở hổn hển, còn có thể tức giận, sắc mặt cũng tốt hơn trước kia.

Khoa Khoa nói, đây là biểu hiện của huyết khí tốt lên, cho nên bé biết, tích phân tích cóp để mua thuốc cho mẹ rất quan trọng, nhưng thường ngày kiếm tiền để mua thịt cho mẹ ăn càng quan trọng hơn.

Trịnh chưởng quầy đã nói, thuốc bổ không bằng thực bổ, là thuốc thì sẽ có ba phần độc, mà tốt nhất là lúc uống thuốc thì ẩm thực cũng phải nâng cao, như vậy mới không phí tác dụng của thuốc.

Ngay cả đại phu khám bệnh cho đại tỷ cũng nói, tuy rằng trước kia đại tỷ cũng uống thuốc, nhưng nàng nghỉ ngơi không đủ, thức ăn không được cải thiện, ăn đói mặc rách, uống bao nhiêu thuốc thì cũng vô dụng.

Chịu ảnh hưởng của Chu lão đầu, Mãn Bảo cũng cảm thấy trồng trọt là một trong những con đường quan trọng nhất để duy trì sinh hoạt và kiếm tiền, thức ăn cho một nhà có nhiều miệng ăn như bọn họ đều là từ trên đất tới, cho nên trồng trọt rất quan trọng.

Như thế thì đương nhiên, phân nông nghiệp cũng rất quan trọng.

Mãn Bảo mua sách, Khoa Khoa vô cùng tri kỷ chuyển hóa chữ và hình thức đọc trong sách thành loại của thời đại bọn họ, ngay cả bìa sách cũng đổi thành màu xanh lam.

Chỉ có nội dung không thay đổi thôi.



Mãn Bảo tò mò giở sách trong tay, "Rõ ràng vừa nãy bìa quyển này là màu rau cải mà!"

Khoa Khoa cười nói: "Ký chủ có thể biết thêm chút về kỹ thuật in cấp tốc của tương lai chúng ta, một giây cắt, in trong tức thì, đóng gáy, toàn bộ đều được tự động hóa."

Mãn Bảo liền lấy quyển sách kể chuyện người cha ác kia ra, hỏi: "Vì sao quyển sách này không được đóng thành như thế?"

"Bởi vì rẻ, cho nên không cung cấp dịch vụ này." Khoa Khoa nói: "Hơn nữa có rất nhiều câu chuyện trong sách này không thuộc về thời đại này, kiến nghị ký chủ không nên lấy ra, nhưng hai quyển sách này không giống vậy, ký chủ có thể lấy nó ra nghiên cứu."

Mãn Bảo liền dáo dác thò đầu ra bên ngoài nhìn thử, thấy không có ai phát hiện, mới lặng lẽ lấy sách ra ngoài, như vậy thì bé sẽ không cần giả bộ ngủ để vào hệ thống đọc sách nữa.

Bé cũng không thích sử dụng ý thức để đọc sách, bé cảm thấy như vậy rất dễ mệt, dùng mắt để đọc không giống thế, bé có thể say sưa đọc hồi lâu.

Mãn Bảo do dự trước hai quyển sách một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đọc quyển quá trình phát triển trước, bé muốn xem thử xem phân nông nghiệp trong lịch sử được chế tạo như thế nào.

Kết quả vừa mới giở trang đầu, đã có một câu rất phổ thông "Một ngành trồng hoa màu, đều dựa vào phân bón", cái này dễ lý giải hơn so với sách trong thư phòng của tiên sinh và Bạch Thiện Bảo nhiều, Mãn Bảo vừa đọc đã hiểu hết.

Bé nâng sách dựa vào cửa sổ đọc say sưa.

Tiểu Tiền thị đang ở bên ngoài sàng chọn thóc giống nhận thấy Mãn Bảo vào nhà đã lâu mà không có động tĩnh, không kìm được đứng dậy đi vào xem, kết quả thấy bé nâng sách xem chăm chú, bước chân bất giác dừng lại, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Tiền thị nhìn nàng một cái, hỏi: "Nàng ở trong phòng làm gì thế?"

Sắc mặt tiểu Tiền đầy vui mừng, nhỏ giọng nói: "Đọc sách ạ, Mãn Bảo nhà chúng ta đúng là tự giác, nghe nói mấy học sinh khác trong trường học, mỗi lần được nghỉ hoặc tan học về nhà, bảo bọn họ lấy sách ra cứ như lấy mạng bọn họ ấy."

Đối với sự tự giác của con gái, Tiền thị cũng rất kiêu ngạo, "Đứa nhỏ này thích đọc sách, tất nhiên sẽ tự giác hơn người khác một chút."

Chu Hỉ cũng nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ, trong lòng có cảm giác ê ẩm nhè nhẹ, động tác trên tay không khỏi chậm lại.

Mãn Bảo được một quyển sách mới, mấy ngày liên tiếp đều đọc say sưa, bé còn mang tới trường học, đợi lúc học xong liền lấy ra xem.

Bạch Thiện Bảo tò mò lại gần đọc thử, đọc một lát liền không kìm được che cái mũi lại nói: "Có mùi không?"



Mãn Bảo liền lấy sách che trên mũi cậu, hỏi: "Có phải mùi mực không?"

Bạch Thiện Bảo đẩy sách ra, nói: "Không phải, là mùi phân bón hoa."

Mãn Bảo liền cười đến nỗi run cả người, bé vui vẻ nói: "Có phải giống mùi phân bón hoa ngươi cầm không?"

Bạch Thiện Bảo tức giận, giơ tay định đánh bé, Mãn Bảo lập tức ôm sách chạy, chạy ra khỏi phòng còn làm mặt quỷ với cậu, "Đại Cát đã nói với ta rồi, phân bón gừng là ngươi dùng tay để bón, còn khóc nhè nữa, xấu hổ quá."

Bạch Thiện Bảo tức điên, kêu a a định đi đánh bé, Mãn Bảo liền xoay người chạy, sau đó chui đầu vào lồng ngực của Trang tiên sinh.

Bạch Thiện Bảo đang tức đỏ mắt chạy ra, cũng bị Trang tiên sinh tóm lấy, sau đó Trang tiên sinh nói Mãn Bảo, "Con lại bắt nạt Thiện Bảo."

Mãn Bảo không thừa nhận, "Con không có!"

Trang tiên sinh liền dí cái mũi của bé, nói: "Không cho phép bắt nạt bạn học."

Trong lòng Bạch Thiện Bảo càng thêm tủi thân, ngẩng đầu nhỏ nhìn tiên sinh, khẽ hít cái mũi, tủi thân gọi một tiếng, "Tiên sinh......"

Trong lòng Trang tiên thấy hơi buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu cười: "Con là con trai, không thể khóc nhè, sau này nếu Mãn Bảo lại bắt nạt con, thì con hãy nói có sách mách có chứng mà phản bác trở lại. Động thủ không phải là hành vi của quân tử, chúng ta phải làm một người quân tử, được không?"

Bạch Thiện Bảo: "Nhưng con còn nhỏ mà, không cần làm quân tử."

Mãn Bảo cũng gật đầu, tán thành nói: "Tiên sinh, chúng con làm tiểu nhân trước, chờ sau này trưởng thành mới làm quân tử được không?"

Trang tiên sinh: "...... Làm quân tử chẳng phân biệt tuổi tác lớn nhỏ."

Nhưng hai đứa trẻ hiển nhiên không nghĩ như vậy, vì không muốn làm quân tử, thậm chí bọn họ còn vứt bỏ hiềm khích, không cãi nhau nữa, nhất trí khuyên bảo Trang tiên sinh, muốn sau khi lớn lên mới làm quân tử.

Sau khi tan học, hai đứa bé dắt tay nhau ra ngoài, Mãn Bảo mời cậu đi xem ủ phân nông nghiệp, bé nói: "Ta đọc sách rồi, đã biết rất nhiều thứ, biết phải ủ phân như thế nào, chờ đến lúc ta ủ ra, đến lúc đó sẽ đưa cho ngươi một ít."

Bạch Thiện Bảo ghét bỏ, "Ta mới không cần nhé, gừng của ta đã có đủ rồi."



Sau đó cậu đi theo Mãn Bảo xuống ruộng xem phân bón, hôm qua Chu nhị lang chỉ đổ lá cây rồi tưới thêm chút nước xong liền mặc kệ.

Bởi vì bọn họ không cảm thấy làm như vậy là có thể ủ ra phân bón, chẳng qua là vì hoàn thành yêu cầu thừa thãi của muội út mà thôi, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu sức, đầu tháng giêng, mọi người đều rất rảnh.

Chu tứ lang đang hầu hạ mảnh ruộng bảo bối của hắn, thấy Mãn Bảo tới đây liền đánh tiếng chào.

Mãn Bảo liền trịnh trọng lấy sách của bé ra, nói với Chu tứ lang: "Tứ ca, ta đã tìm ra được phương pháp ủ phân rồi, chúng ta cùng nhau làm đi, trồng gừng cần rất nhiều phân bón."

Chu tứ lang tò tò thò lại gần, hỏi: "Muội không gạt ta chứ? Còn có sách chuyên viết về việc ủ phân sao?"

Người viết sách này ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?

Hơn nữa còn có người mua loại sách này sao?

Suy nghĩ của tứ ca viết hết ở trên mặt hắn, Mãn Bảo rất khinh bỉ, "Cho nên có người ngay đến ruộng cũng trồng không tốt, có người lại không chỉ biết trồng trọt, còn có thể viết việc trồng trọt thành sách, huynh xem người ta có giỏi hay không?"

Chu tứ lang gãi gãi đầu, nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, "Thật là sách ủ phân à?"

Bạch Thiện Bảo gật đầu, cậu vẫn nhận được chữ, hơn nữa cũng đọc một đoạn rồi, thật sự là viết về việc ủ phân, nhưng cũng không chỉ đơn thuần là viết về ủ phân.

Chu tứ lang kinh ngạc cảm thán không thôi, xuất phát từ sự kính sợ đối với sách vở, hắn nói: "Được rồi, vậy muội nói xem làm như thế nào, ta nghe muội hết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK