Tiểu Tiền thị và Tiền thị là những người gần gũi nhất với bé, tiểu Tiền thị còn là người có thời gian ở chung với bé nhiều nhất, nhưng như vậy thì vẫn kém Khoa Khoa.
Bởi vì nó không có lúc nào là không ở bên cạnh Mãn Bảo.
Bất kể lúc đầu nó đến đây vì mục đích gì, thì Mãn Bảo cũng học được rất nhiều điều từ nó ngay từ khi còn nhỏ.
Cho nên suy nghĩ của bé, nói chính xác hơn là tư tưởng của bé có chút khác biệt với người ở thời đại này.
Bởi vì bé không chỉ tiếp thu sự giáo dục của nhà họ Chu, sự giáo dục của Trang tiên sinh và tri thức qua sự tiếp xúc với mọi người, mà bé còn được tiếp thu đủ các loại thông tin từ Bách Khoa Quán phía sau Khoa Khoa nữa.
Thậm chí sau khi diễn đàn mở ra, bé còn có thể thông qua diễn đàn biết quan điểm của nhân loại và những sinh vật trí tuệ phi nhân loại.
Chỉ là giờ bé còn nhỏ, nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Sau khi bé đọc những bình luận trên diễn đàn thì mới biết hóa ra đa số các hành tinh trong vũ trụ đều là hình cầu, chúng nó luôn chuyển động xoay tròn, mà con người và tất cả mọi sinh vật khác đều đang sinh tồn ở ngoài mặt cầu, sở dĩ bọn họ không bị rơi xuống, là do một thứ gọi là lực hút hành tinh.
Thậm chí, lực hút của mỗi hành tinh còn không giống nhau.
Nhưng Trang tiên sinh không biết điều này, Bạch Thiện Bảo cũng không biết, tất cả mọi người trên thế giới này đều không biết.
Nhưng chính bản thân Mãn Bảo cũng không ý thức được điều này.
Bé chỉ là qua những tri thức biết được mà sinh ra một ít nghi vấn, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Nếu hôm nay Trang tiên sinh không nhắc đến đề tài này, có lẽ bé sẽ không bao giờ nói đến những lời kia. Ra chương nhanh nhấ𝙩 𝙩ại ++ 𝐓R𝘶𝗠𝐓R𝐔Y𝒆N.ⅤN ++
Vẻ mặt Mãn Bảo đầy ngây thơ, mà Trang tiên sinh túm lấy tay bé lại suýt đã khóc thành tiếng, chính ông cũng không biết vì sao mình lại muốn khóc, ông chỉ thấy kích động quá thôi.
Trời ạ, đây là đệ tử của ông đó!
Thấy Trang tiên sinh chảy nước mắt, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo Bạch nhị lang đều sợ hãi, đỡ ông mà không dám nhúc nhích.
Bạch lão gia cũng hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Trang tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Trang tiên sinh xua tay, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Nhưng Mãn Bảo lại thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi Bạch Thiện Bảo, "Có phải ta nói gì sai không?"
"Chắc là không," Bạch Thiện Bảo nhìn thoáng qua, cũng nhỏ giọng trả lời: "Ta thấy tiên sinh như đang vui ấy."
"Đúng vậy, tiên sinh đang rất vui." Trang tiên sinh không kìm được ngửa mặt lên trời cười to, có điều thứ quan trọng nhất bây giờ không phải cái này, quan trọng nhất là, "Vi sư quyết định, Mãn Bảo, Thiện Bảo, cả nhị lang nữa, các con phải tăng tốc độ học bài khóa, các con hẳn là phải càng đọc nhiều sách, học tập càng nhiều tri thức hơn, có lẽ chẳng mấy nữa đâu là các con có thể dạy lại vi sư rồi."
Vẻ mặt Trang tiên sinh đầy nghiêm túc tuyên bố "Tin dữ" này, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo há hốc mồm, hình như bọn họ còn chuyến đi Ích Châu..
Bạch Thiện Bảo yếu ớt nói: "Nhưng mà tiên sinh, bọn con còn phải quản lý nông trang nữa.."
"Cũng đâu cần các con tự mình xuống ruộng, không phải các con có trang đầu sao?" Trang tiên sinh nói: "Sau này có việc gì thì các con cứ phân phó ông ấy là được, vừa lúc các con đã kiếm được nhiều tiền như vậy, thì để dành đi, sau này nếu nông trang có việc gì thì các con thuê người là được, các con sẽ không cần xuống ruộng nữa, có thể dành nhiều thời gian đọc sách hơn."
Ba đứa trẻ ủ rũ hạ vai, bởi vì lúc trước đã từng xuống ruộng thử làm việc không ít lần nên thật ra bọn họ cũng không còn thích thú với việc nhà nông như vậy nữa, nhưng Trang tiên sinh vừa nói câu này, bọn họ lại hơi muốn xuống ruộng làm việc là cớ làm sao?
Trang tiên sinh khẽ lau nước mắt, xin lỗi việc mình thất thố với Bạch lão gia, sau đó nói với ba đứa trẻ: "Tuy Mãn Bảo đã giải đáp trăn trở của ta, nhưng đề bài thứ ba vẫn tồn tại, các con không cần phải nghĩ các con muốn học theo học thuyết gì, các con có thể học hết, cũng có lựa chọn để học, nhưng các con cần phải suy nghĩ rằng các con muốn làm một người như thế nào."
Trang tiên sinh nói: "Câu hỏi này các con có thể sẽ phải làm cả đời."
Trang tiên sinh khoát tay, giờ đúng là lúc hùng tâm tráng chí, "Được rồi, các con trở về đi, ngày mai đến trường học sớm một chút, vi sư phải chuẩn bị bài giảng thật kỹ càng cho các con, Đoan Ngọ năm nay chúng ta không nghĩ nữa."
Ba người không ngờ ngay cả Đoan Ngọ mà cũng không được tha, bĩu môi xoay người rời đi.
Bọn họ cầm sổ sách mà đến, sau đó nhận được một đề bài thứ hai phải làm rất nhiều năm, lại thêm một cái đề có lẽ phải làm cả đời, sớm biết thế..
Ba người đồng thời nghĩ đến, sớm biết thế thì bọn họ đã không tới.
Trở lại phòng để bạc, ba người đồng loạt thở dài một hơi.
Mãn Bảo rã rời nói: "Ta đã nghĩ xong hết rồi, ta kiếm được nhiều tiền như vậy là để hôm Đoan Ngọ sẽ dẫn cháu trai cháu gái của ta vào thành chơi, ta muốn mời bọn họ ăn một bữa to, còn phải mua vòng vàng cho mẹ và đại tẩu nữa."
Bạch Thiện Bảo cũng thở dài, trực tiếp ngồi xuống đất, nói: "Bà nội ta không ở nhà, ta cũng từng nghĩ rồi, ta sẽ đi cùng Đại Cát đến La Giang xem náo nhiệt, nghe nói ở đó sẽ có người đua thuyền cực kỳ thú vị."
Bạch nhị lang bi phẫn la lên: "Các ngươi nói kiếm được tiền là có thể đi Ích Châu, ba ngày nghỉ trung thu, một ngày đi, một ngày về, có thể chơi ở Ích Châu cả một ngày!"
Mãn Bảo yếu ớt nói: "Nhưng bây giờ còn chưa tới trung thu mà."
"Ngay cả Đoan Ngọ cũng không được nghỉ, trung thu càng sẽ không được nghỉ." Bạch nhị lang lại không ngốc, chỉ cần nghĩ là biết, bởi vậy cũng không còn quá hứng thú với việc chia bạc nữa.
Mãn Bảo "Ài" một tiếng, Bạch Thiện Bảo cũng "Ài" một tiếng, hai người ngồi bên đống bạc, cầm nén bạc gõ gõ đập đập, chờ đến khi tất cả đều bình tĩnh hơn một chút mới nói: "Chẳng lẽ chúng ta còn có thể không đọc sách sao?"
Bạch nhị lang muốn lắm đấy, nhưng Mãn Bảo lại không hề có ý tưởng này, bé nói: "Tuy rằng chơi rất quan trọng, nhưng đọc sách còn quan trọng hơn, ta thích đọc sách."
Bạch Thiện Bảo nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện bây giờ cậu cũng rất thích đọc sách, vì thế hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang bĩu môi nói: "Ta muốn đấy, nhưng có thể sao?"
Hai người đồng loạt lắc đầu.
Bạch nhị lang bèn đặt mông ngồi bên cạnh bọn họ, "Thế còn nói làm gì? Chia tiền đi."
Bạch Thiện Bảo liền lấy bàn tính từ bên cạnh ra, nói: "Đầu tiên phải trừ tiền trả cho lúa mạch nhà ta trước, còn dư lại.. 1488 lượng, chia đều hả?"
Mãn Bảo cũng gẩy bàn tính, nói: "Bạc không dễ cắt, để lại mười tám lượng ở quỹ chung đi, còn lại thì chia đều."
Bạch Thiện Bảo gật đầu: "Được."
Bạch nhị lang càng không có ý kiến gì.
Ba người bèn tự mình đếm số bạc của mình ra, tiền đồng còn thừa và mười tám lượng kia thì giao cho Bạch trang đầu quản lý, tách riêng ra khỏi khoản chi của nhà họ Bạch.
Mãn Bảo được chia 490 lượng, có thể là do có quá nhiều bạc nên bé không còn quá kích động, cũng có thể là do bé có một loại dự cảm tiếp theo đó sẽ không được nghỉ ngơi cả năm, nên càng không hưng phấn nổi.
Chẳng qua đến lúc cho bạc vào trong sọt, Mãn Bảo vẫn có một chút vui mừng, còn bớt thời gian hỏi han Bạch nhị lang, "Ngươi cũng muốn mang tiền về nhà hả? Vậy liệu mẹ ngươi có lấy để giữ hộ ngươi không?"
Bé cũng biết những khoản tiền lớn của Bạch nhị lang đều do mẹ cậu cầm.