Dương Hòa Thư cũng thấy Chu lão đầu mang theo một đoàn người đến đây, còn ở tít đằng xa mà Mãn Bảo đã vẫy tay gọi cha mẹ, cho nên hắn muốn không biết bọn họ là ai cũng khó.
Lúc Dương Hòa Thư nhìn qua đó, phát hiện người nhà của Mãn Bảo đúng là đông thật.
Nhưng mà Mãn Bảo còn mở miệng hỏi, "Cha, nhị ca, tam ca và tứ ca đâu ạ?"
"Bọn họ đi cày mảnh ruộng khác, như vậy sẽ nhanh hơn, sao các con lại ở đây, đã ăn cơm chưa? Không biết đại tẩu con có để gì ăn cho con không."
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, Bạch nhị lang mới vừa ăn không ít bánh ngọt, cũng không thấy đói bụng, bởi vậy nói: "Con không đói ạ."
Chu lão đầu tò mò nhìn về phía Dương Hòa Thư, nói chuyện với hắn.
Đám người Chu đại lang đã nối đuôi nhau xuống ruộng làm việc, hắn và Chu Hổ kéo cày, Chu ngũ lang thì đỡ cày, bây giờ hắn đã học được cách đỡ cày, lúc nào Chu lão đầu không muốn đỡ cày thì đều giao cho hắn.
Đương nhiên, bây giờ hắn cũng phải luân phiên kéo cày với Chu đại lang và Chu Hổ.
Dương Hòa Thư lại hỏi: "Có hai người kéo cày thì đỡ tốn sức hơn đúng không ạ?"
"Còn không phải sao, một người kéo, thì hết một ngày chắc vai cũng chẳng còn mấy chỗ lành lặn, ngày tháng sau này còn dài, không thể liều mạng như thế được. Tiên sinh cũng dạy học hả?"
Dương Hòa Thư cười tủm tỉm nói: "Cũng dạy học."
Trời sinh Chu lão đầu đã có thiện cảm với các tiên sinh dạy học, ông cười nói: "Một nghề tốt, người dạy học đều là người có bản lĩnh lớn."
Dương Hòa Thư bèn cười hỏi, "Nhà lão trượng có nhiều người học không?"
"Nhiều," Chu lão đầu cực kỳ kiêu ngạo chỉ vào mấy đứa cháu trai cháu gái dưới ruộng, nói: "Ngay đến đứa cháu nhỏ nhất cũng đang học."
Dương Hòa Thư há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, nhà như vậy còn nghèo?
Nghĩ hắn chưa từng thấy người nghèo sao?
Mãn Bảo há miệng định nói, Dương Hòa Thư đã cười tủm tỉm đặt câu hỏi trước, "Không biết các cháu học vị tiên sinh nào ạ, trường học cách đây có xa không, quà nhập học một năm là bao nhiêu ạ?"
"Hả?" Lúc này Chu lão đầu mới phản ứng lại, cả gương mặt cười như đóa hoa cúc, vui tươi hớn hở nói: "Không mất tiền, không mất tiền, là con gái tôi dạy."
Mãn Bảo được Chu lão đầu chỉ vào đang ưỡn ngực, kiêu ngạo nhìn Dương Hòa Thư.
Chu lão đầu có chút tiếc nuối, nói: "Nhà tôi chỉ có đứa con gái này của tôi còn thông minh một chút, nàng học nhanh lắm, mấy ca ca và cháu trai cháu gái đều chẳng nhanh bằng nàng, phải mất rất lâu mới có thể học được vài chữ, cũng may bọn họ học không tốn tiền, chỉ mất chút thời gian thôi."
Dương Hòa Thư không ngờ lại là vậy, kinh ngạc hỏi, "Vậy sách và giấy bút mực cũng phải mất tiền chứ ạ, lão trượng cũng chịu tiêu tốn cho khoản này quá."
Cả một đường hắn tới đây, đừng nói mấy nhà nghèo, ngay đến một số hộ nhà nông khá giả cũng không dám dễ dàng cho con đi học.
Hắn từng hỏi suy nghĩ của bọn họ, họ đều nói đọc sách, học chữ rất khó, trong nhà mới có tí tiền mà đã đưa con đi học, chẳng may học một hai năm nhà hết tiền thì lại phải về, chữ chưa học được bao nhiêu, mà không học một thời gian lại quên, đây chẳng phải là lãng phí tiền sao?
Phải biết rằng, đối với người dân bình thường, sách vở và giấy bút mực cũng là một khoản chi tiêu rất lớn, thời gian hai năm chắc cũng có thể học được khá nhiều chữ, nhưng nếu không thể liên tục mua sách mua giấy luyện chữ, thì qua một thời gian cũng sẽ quên hết.
Tốc độ học tập của thiếu niên khá nhanh, nhưng quên cũng rất nhanh.
Dương Hòa Thư đếm số trẻ con nhà họ Chu, âm thầm gật đầu, muốn mua nhiều sách và giấy bút mực như vậy, xem ra nhà họ Chu cũng phải bỏ ra một khoản rất lớn.
Nhưng như thế, thì chắc chắn nhà bọn họ không phải rất nghèo.
Ai ngờ ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, Chu lão đầu đã cười ha ha, nói: "Vừa nhìn là biết chắc tiên sinh chưa từng phải chịu khổ bao giờ, trong nhà có sách rồi, cần gì mua sách chứ."
Chu lão đầu kéo con gái đến bên cạnh, nói lời khen ngợi với Dương Hòa Thư: "Tiên sinh của con gái tôi là người tốt, lần nào học sách giáo khoa mới cũng sẽ chép cho con bé một quyển, Mãn Bảo học xong, sẽ về nhà chép lại hai quyển coi như luyện chữ, quyển nào chép xấu thì đưa cho đám trẻ trong nhà đọc, quyển nào chép đẹp thì trả lại tiên sinh, nếu sau này có học sinh trong trường không muốn mua sách giá cao ở hiệu sách thì có thể tiêu một ít phí mua giấy bút mực để mua một quyển từ chỗ tiên sinh."
Dương Hòa Thư há hốc mồm.
"Tôi cũng không trông cậy vào bọn họ sau này có thể làm tiên sinh gì đó, thật ra tôi cảm thấy người nhà nông chúng tôi chỉ cần học cách trồng trọt, biết tính vài con số, có thể viết tên của mình nữa là được, sau này nếu phải nộp thuế thì mình có thể tự tính, không cần nhờ lí trưởng giúp đỡ, lúc ký tên thì viết tên của mình là được, không cần phải vẽ cái vòng." Đây đúng là suy nghĩ thật của Chu lão đầu, "Chẳng qua bà nhà tôi và con gái đều nói học hành rất tốt, nếu tốt, vậy cho bọn nó học đi, dù sao ở nhà thì bọn nó cũng chỉ ra ngoài chơi, còn không bằng ngồi xổm trong sân cầm que học viết chữ ấy."
Dương Hòa Thư: ".. Cho nên cũng không có giấy và bút mực ạ?"
"Ối dà, mấy thứ đấy đắt lắm, con gái tôi và mấy ca ca nàng ra ngoài bán kẹo kiếm được không ít tiền, trên cơ bản toàn dùng để mua giấy và bút mực thôi, thỉnh thoảng nhà tôi còn phải cho nàng một ít tiền, một hộp mực mua được mấy cân thịt đấy."
Mãn Bảo làm rõ, "Có ba cân."
"Ba cân còn chưa nhiều à, đủ ăn ba lần."
Giờ Dương Hòa Thư đã rõ, từng đấy người trong nhà họ Chu học hành căn bản không tốn bao nhiêu tiền, trên cơ bản chỉ cần chịu mỗi phí mua giấy và bút mực cho Mãn Bảo là được.
Hắn sờ cằm như có điều suy nghĩ, ánh mắt đảo qua từng người nhà họ Chu, lúc này mới phát hiện, ngoài Mãn Bảo mặc quần áo vải bông nửa cũ nửa mới, còn quần áo của những người khác trong nhà họ Chu đều có không ít miếng vá, hắn còn nhìn thấy nách áo của cái cậu gọi là Chu ngũ lang kia bị rách một mảng, còn chưa khâu lại.
Đúng là như Mãn Bảo nói, nhà bọn họ rất nghèo.
Chỉ là, Dương Hòa Thư nhìn Mãn Bảo, lại quay ra nhìn đám trẻ con đang bón phân và rải hạt giống dưới ruộng, cuối cùng cũng nhận ra chỗ nào bất thường.
Hắn cười hỏi Chu lão đầu, "Tôi thấy những nhà khác toàn là đưa con trai đi học, sao nhà lão trượng lại ngược lại thế?"
Chu lão đầu đáp chẳng chút nghĩ ngợi: "Thì tiên sinh cũng đâu có vừa mắt mấy đứa trẻ khác nhà tôi, ông ấy chỉ coi trọng Mãn Bảo. Hơn nữa mấy đứa cháu trai nhà tôi có đứa nào thông minh bằng con gái tôi đâu, con gái tôi học thuộc sách giỏi lắm, chỉ cần đọc ba bốn lần là có thể đọc thuộc rồi, ai như mấy thằng nhóc kia đọc cả một ngày, nhưng vừa gấp sách lại là không nhớ được gì nữa. Bọn họ đi học với tiên sinh, về nhà cũng không dạy được cho người khác."
Dương Hòa Thư khẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Mãn Bảo đang kiêu ngạo thêm lần nữa, không khỏi buồn cười, đây đúng là người thông minh nhất trong phạm vi trăm dặm, à không, là người thông minh thứ hai trong phạm vi trăm dặm nhỉ?
Hắn tò mò hỏi Mãn Bảo, "Muội nói trước kia muội là người thông minh nhất trong phạm vi trăm dặm này, câu này là ai nói cho muội?"