Anh dừng lại vứt đôi đũa gắp sang một bên, anh bê luôn cái chảo ra ngoài phòng khách, để lại cô lơ ngơ không hiểu gì trong lòng thầm nghĩ tên này định ăn hết không cho mình miếng nào sao, ăn trong chảo có gì là sai cơ chứ, bỗng tiếng anh vọng lại: “Em ngoài thì mang thêm hai cái dĩa nữa nhé, anh không biết em cất chỗ nào.”
Cô gật gù nghe anh bảo vậy thì chỉ biết nghe theo, lúc mang ra đến nơi cô hỏi: “Ơ thế anh không gắp ra bát à?” Anh nhận lấy cái đĩa trên tay cô, thản nhiên đáp lại: “Anh cũng thích ăn trong chảo
giống như em.”
Trong một khoảnh khắc nào đó cô chợt cảm thấy hối hận vì yêu cầu đó của mình, biết vậy cứ ăn luôn trong bát đi cho xong. Lúc ăn hai người cứ thi thoảng chạm đầu vào nhau, có lúc hai người bọn họ còn ăn đúng sợi mì chung, nhưng cô đâu thể để cái tình tiết như phim ảnh đó xảy ra ở cuộc sống của cô được nên cô đã nhanh
F
VietWriter
chóng dùng bộ răng sắc bén của mình cắn đứt chúng.
Ăn xong, cô là người rửa bát, lúc mở tủ lạnh ra định kiếm có quả gì không để mang ra ăn thì cô lại được một phen bất ngờ lần nữa. Đồ ăn thức uống trong đây được sắp xếp một cách rất gọn gàng ngăn nắp, cái gì ra cái đấy chứ không có lộn xộn như cô lúc trước, bỗng cô cảm thấy có chút xấu hổ, đáng nhẽ ra lúc nãy cô không nên ngồi lì trong phòng làm gì để anh ta tung hoành trong nhà, để Trần Lăng Dực thấy được mặt này của cô quả là quá xấu hổ. Lấy mấy trái cam trong tủ ra, cố định vắt nước cam uống nhưng nghĩ sao lại lâu la nên cô quyết định cắt luôn cho nhanh, bê đĩa cam ra ngoài cô lại thấy anh đang tập trung bấm máy tính, cô tiến đến mở lời: “Sao tan làm rồi anh cũng không dành cho mình một chút không gian để nghỉ ngơi vậy?”
Anh thuận tay lấy một miếng cam, đáp lại: “Thì tôi đang nghỉ ngơi đây, đầu óc tôi lúc này đang vô cùng thư giãn và thoải mái”
Cô bĩu môi, tên Trần Lăng Dực này cuồng công việc quá mức rồi, đang làm việc mà dám bảo đang thư giãn, cô nói: “Vậy chắc mấy con chữ, con số anh đánh kia chắc là trò chơi anh tự nghĩ ra nhỉ?”
Trần Lăng Dực nhìn cô giọng anh bỗng dưng trầm lại, anh nói: “Thì được ở bên em chính là đang được thư giãn thoải mái”.
Cô nghe thấy vậy thì sởn hết cả da gà, Trần Lăng Dực cứ sến sẩm với cô như vậy thì làm sao mà cô chịu được, lúc này cô mới nhớ ra mấy lon bia lúc này hình như không có trong tủ lạnh, cô hỏi anh: “Này anh cất mấy chai bia của tôi ở đâu rồi”
Anh chỉ về phía nóc tủ ở phía cửa ra vào, nói: “Em không nên uống mấy cái nặng đô đó, nếu thích uống thì mai để anh sai A Bính mua giúp em mấy loại nhẹ hơn, còn mấy chai kia tý anh mang về nhà” Kiều Tâm đương nhiên là không chịu rồi, cô đáp lại: “Ai nói với anh là tôi không uống được, tửu lượng của tôi được di truyền từ ba tôi đó, uống ngàn chén còn không say huống hồ đó chỉ là mấy lon bia, không thấm vào đâu.”
Anh nghe được vậy thì lấp tức gập máy tính xuống, nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích, anh nói: “Vậy bây giờ em có dám uống thi với anh không? Nếu em uống hết một lon mà không say thì em muốn gì cũng được, nếu say thì em phải làm theo một yêu cầu nhỏ của anh”
Cô thoáng khựng lại, cô bắt đầu nghĩ đây cũng không phải một ý tưởng tồi, ngày bé cô cũng đã từng lấy trộm bia của bố uống, nhưng không hề say một chút nào ngược lại còn cảm thấy nó ngon là đằng khác. Giờ thì cũng đã lâu rồi không được uống nhưng chỉ với một lon bia thì làm sao có thể làm cô gục được, để chứng minh cho Trần Lăng Dực thấy mấy lon bia này với cô là không vấn đề gì, cô đồng ý trước lời đề nghị của anh.
Anh gạt máy tính của mình sang một bên, Kiều Tâm cũng xách túi đựng mấy lon bia tới, có tất cả năm sáu lon gì đấy, anh cầm lần lượt lên rồi để lên bàn cho cô chọn. Với tính cách của cô thì cô sẽ chọn lon nào có mẫu mã lon đẹp nhất, cô cầm đại một lon lên thiết kế bao bì rất xảo mà đẹp nhưng cô không để ý rằng đó cũng là lon có nồng độ cao nhất.
Khóe miệng Trần Lăng Dực khẽ nhếch nhẹ một cái, anh tiện tay lấy đại một lon, bật ra uống một ngụm mặt anh không hề biến sắc, anh uống bia mà trông cứ như uống
nước lọc vậy.
Cô cũng uống nhưng lại trái ngược hoàn toàn so với anh, ở ngụm đầu tiên mặt cô đã nhăn hết lại rồi, trong đầu thầm nghĩ bia gì mà khó uống như rượu vậy, nuốt được xuống dạ dày thì cơ thể cô đã có phản ứng với nó, thấy cô chật vật như vậy anh nói:
“Bây giờ rút lại vẫn kịp đấy, chứ nhìn sắc mặt của em anh đoán là không được nửa lon em đã ngục rồi”.
Có một chút cồn vào, ý chí của cô đương nhiên càng hăng hơn, cô đáp lại: “Anh mặc kệ tôi, bản thân tôi tôi lại không biết chắc, anh cứ lo cho anh trước đi.” Nghe cô nói vậy thì anh cũng mặc kệ, cô muốn làm gì cũng được, nhưng lần cá cược này anh nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Vì nóng lòng muốn chiến thắng nên cô cố nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi thật sâu và kết quả khi uống xong cô đã bị sặc ho sặc sụa và phải đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Anh tiến tới đưa cho cô ly nước lọc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nữa, nhưng khi bình tĩnh lại cô lại muốn tiếp tục uống nhưng bị anh ngăn lại, anh nói: “Đủ rồi đấy, em không cần phải cố chấp như vậy”
Kiều Tâm gạt tay anh ra, đáp lại: “Tôi không sao, tôi vẫn ổn, tôi vẫn uống tiếp được anh đừng có mà ngăn cản tôi” Lúc cô định cầm lon bia lên nhưng anh đã ngay lập tức hất bằng chúng xuống đất, bia bắn tung tóe khắp sàn nhà, anh nói tiếp: “Em quan trọng cái cá cược này hơn sức khỏe của mình sao, vậy tôi thua rồi, em thắng rồi đó, được chưa”.
Cô đương nhiên không chấp nhận bản thân mình chiến thắng một cách lãng xẹt như vậy, cô đáp: “Nhưng tôi không đồng ý, đã chơi là phải chơi đến cùng, tôi không chấp nhận việc tôi chiến thắng là do anh nhường tôi, như vậy là chơi không hay, không đẹp”
Lon bia kia đã bị anh hất đổ, cô muốn với lấy mấy lon bia trên bàn kia để tiếp tục uống thì đầu cô cứ bị choáng váng, cô không xác định được chính xác vị trí của các lon bia ở trên bàn, chúng nó cứ nhập nhòe trong mắt cô, cô không tin chỉ với nửa lon bia mà cô đã bị đánh gục rồi, cô không tin. Lý trí của cô thì vẫn hừng hực chiến đấy nhưng cơ thể của cô lại không vậy, chúng bắt đầu phản cô, đầu cô cứ quay mòng mòng như chong chóng vậy đó, nhìn cái gì cũng thấy buồn cười, cô nhìn thấy gương mặt điển trai của anh cũng bật cười, cô chỉ vào mặt của anh cười nói: “Trần Lăng Dực không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì hôm nay anh cũng trở lên xấu trai, có như vậy thì tôi mới bớt thương bớt nhớ”.
Anh tóm lấy hai bàn tay đang vung loạn xạ của cô, hỏi lại: “Kiều Tâm, em nói gì cơ, em vừa nói cái gì, nói lại cho tôi nghe”.