Sau đó Tiểu Sảnh hiên ngang kiêu hãnh rời đi trước mặt mọi người.
Tiểu Sảnh đi rồi, đám đông chỗ đó vội xì xào bàn tán: "Đó đúng như tôi suy luận, thân phận của Hứa Kiều Tâm không hề đơn giản một tý nào, lúc cô ấy được tuyển vào đấy tôi đã thấy chính tay tổng giám đốc cầm hồ sơ lên xem xét rất kĩ, có khi cô ấy là con cháu của nhà tài phiệt nào đó không chừng"
Cô ả lúc nãy nghe được vậy thì hết hồn, cô ta kinh hãi, có lẽ mình đã đụng phải người không nên đụng.
Lúc này ở giữa sân khấu hai nhân vật chính vẫn đang tập trung khiêu vũ, họ phối hợp với nhau rất uyển chuyển và ăn ý, trông hai người rất đẹp đôi cứ như công chúa và hoàng tử trong cổ tích.
Mọi người ban đầu còn xôn xao vì sự xuất hiện của Trần Lăng Dực nhưng sau đó tất cả đều im lặng mà say sưa thưởng thức vũ điệu của bọn họ.
Tiểu Sảnh cũng đang đứng ở một góc âm thầm xem màn biểu diễn tuyệt vời nảy, trong lòng thầm nghĩ đúng là xứng đôi vừa lứa.
Nếu như nhà Kiều Tâm vẫn còn được khá giả như ngày trước, thì câu chuyện tình yêu của bọn họ chắc sẽ không khó khăn như bây giờ.
Trong lúc đang ngồi suy ngẫm, thì có một nguời khều vai cô, là Dương Nhất Hằng, cô rất ngạc nhiên sao anh ta lại ở đây và sau khi để ý lại thì cô đã hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy bộ quần áo phục vụ anh ta mặc trên người.
Anh ta đưa cô một ly rượu vang, nói: "Sảnh tiểu thư hôm nay sao lại ngồi đây một mình vậy"
VietWriter
Tiểu Sảnh cười đáp lại: "Vậy chẳng nhẽ tôi không được phép ngồi một mình"
Dương Nhất Hằng: "Ý tôi không phải vậy, chả qua thường ngày tôi thấy cô nhậu nhẹt say xỉn quen rồi, mà nay thấy cô ngồi một mình im lặng như vậy có chút không quen."
Tiểu Sảnh cười trừ, đáp lại: "Anh nói như kiểu tôi là loại người ăn chơi sa đọa lắm ý, sao hôm nay không phục vụ các quý bà nữa hả mà lại ra đây phục vụ như thế này, hay lại muốn kiếm mối ngon hơn"
Dương Nhất Hằng nhếch môi cười: "Ngại quá bị cô đoán trúng rồi, cũng vừa hay ngắm trúng một quý bà, nhưng không biết quý bà đó có nguyện ý bao nuôi tôi không"
Tiểu Sảng nghe cậu ta nói vậy thì trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó có thể tả được, trong lòng cô vô cùng khó chịu nhưng vẻ ngoài cô vẫn phải tỏ ra vô cùng thản nhiên, cô nói: "Vậy chúc mừng anh, tin tôi đi không quý bà nào có thể từ chối vẻ đẹp của anh đâu"
Dương Nhất Hằng nhanh trí đáp: "Vậy cô có từ chối tôi không, quy bà tôi chọn là cô đó, liệu cô có nguyện ý."
Tiểu Sảnh nghe vậy thì vừa vui vừa tức, cậu ta nói vậy thì khác gì bảo cô giag đâu, cô đáp lại: "Có vẻ anh đang nhầm thì phải, tôi cũng đâu đến mức bị gọi là quý bà đâu, và tôi cũng không có nhiều tiền để bao nuôi cậu được, cậu lên tìm mục tiêu khác thì hơn"
Dương Nhất Hãng cười: "Nhưng trong đây tôi chỉ ngắm được mỗi cô, nếu cô không đồng ý thì buổi phục vụ hôm nay của tôi coi như công cốc sao"
Tiểu Sảnh: "Thì đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm, tôi đến đây cũng đâu phải để chơi, tôi cũng giống cậu đến đây để tìm bạn trai cho mình"
Dương Nhất Hằng nghe vậy thì cau mày lại, anh ta nói: "Xinh đẹp như Sảnh tiểu thư đây mà phải đi tìm bạn trai sao, tôi tưởng cô cứ ngồi thôi thì một loạt đàn ông sẽ xếp hàng quỳ xuống chân cô chứ"
Tiểu Sảnh: "Đôi khi chủ động một chút cũng tốt"
Lúc đó thì Dương Nhất Hãng bị sai đi bê rượu, không kịp nói gì với cô đã phải tất tả chạy đi, nhìn bóng lưng của anh ta đần rời đi cô có chút không nỡ.
Bỗng cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt thì ra là do hai nhân vật chính vừa mới nhảy mở màn xong lên mọi người vỗ tay rất nhiệt tình.
Sau đoạn nhảy mở màn thì mọi người sẽ được tự do vào nhảy, sân khấu lúc này sẽ là của tất cả mọi người, ai cũng nhanh chóng tìm cho mình một đối tượng ưng ý.
Và đó là lý do vì sao các nhân viên trong công ty ai cũng ăn diện thật lộng lẫy, bởi nhỡ đâu họ lại lọt vào mắt xanh của một vị công tử nhà giàu nào đó thì một bước đổi đời.
Tiểu Sảnh cũng được kha khá người đến mời nhảy, nhưng cô không có hứng thú cho lầm nên cô đều từ chối hết, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến Dương Nhất Hãng không biết cậu ta đang làm gì, liệu có bị người khác bắt nạt không.
Cặp đôi Chu Noãn bây giờ mới xuất hiện, họ tiến về phía chỗ Kiều Tâm và Trần Lăng Dực đang đứng, Chu Noãn nói: "Vừa nãy anh chị nhảy đẹp lắm, em xem mà đã hết cả con mắt"
Kiều Tâm nhìn thấy hai người đi chung vui vẻ thế này thì cũng đoán được mọi chuyện có lẽ đã diễn ra êm xuôi tốt đẹp.
Cô cũng mừng cho hai người bọn họ, cô nói: "Chị có biết nhảy đâu, chả qua sếp cứ bắt chị ra nên chị đành thuận theo thôi, chân tay ở trên đây cứ luống cuống hết cả lên"
Chu Noãn đáp lại: "Thôi chị đừng khiêm tốn nữa, luống cuống mà như chị thì ai chả muốn, em học nhảy 5 năm rồi đây nè có khi nên còn chưa chắc được bằng chị đâu.
Mà chị đừng gọi anh Dực là sếp nữa, nghe xa lạ lảm, gọi là anh Dực giống em đây nè"
Kiều Tâm: "Thôi cô bớt hộ tôi, chị với anh ấy làm gì có gì đầu, mà nếu có gì thật thì sếp vẫn là sếp, sao có thể gọi linh tinh như thế được"
Hai người đàn ông đang ở bên cạnh bàn chuyện, thấy hai chị em đang vui vẻ nói chuyện, Trần Lăng Dực lên tiếng: "Tình cảm chị em hai người có vẻ tốt nhỉ"
Chu Noãn bĩu môi: "Đương nhiên rồi, còn vụ anh nhờ em thì anh nhớ đấy phải trả em gấp đôi"
Trần Lăng Dực cười đáp: "Tôi vẫn còn chưa kiểm tra thẻ đâu, không biết cô đã quẹt hết sạch của tôi chưa"
Chu Noãn: "Sương sương có vài bộ thôi ý mà, làm sao mà hết được"
Kiều Tâm lúc này cũng bắt đầu hiểu ra, cuộc hẹn hôm nay của cô và Chu Noãn thì cũng có anh nhúng tay vào, đang muốn hỏi thêm thì Chu Noãn đã kéo tay chồng sắp cưới của mình ra giữa sàn nhảy, Chu Noãn rất tự tin các bước nhảy rất nhẹ nhàng và thanh thoát, hai người phối hợp cũng rất ăn ý.
Tiểu Sảnh tự dưng xuất hiện phía sau Kiều Tâm khiến cô giật nảy mình, Tiểu Sảnh kéo cô sang một góc cùng lúc đó Trần Lăng Dực cũng kéo tay Kiều Tâm lại, đôi bên giằng co nhau, Tiểu Sảnh nói: "Xin mời anh buông tay bạn tôi ra"
Trần Lăng Dực mặt bỗng trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không buông thì sao"
Kiều Tâm lắc đầu, hai người này lại bắt đầu đại chiến rồi đây, vì không muốn tình cảnh này tiếp diễn cô vùng tay ra khỏi hai người, cô nói: "Hai người đừng khiến tôi khó xử nữa bao nhiêu người đang nhìn vào kia kìa."
Trần Lăng Dực cũng không lỡ thấy Kiều Tâm khó xử nên anh đành xuống nước, anh nói: "Thôi được rồi, tôi cho cô mượn cô ấy một lúc thôi đấy"
Tiểu Sảnh bĩu môi, đáp lại: "Cứ làm như cô ấy là gì của anh rồi ấy"
Trần Lăng Dực cười, anh nói: "Thì tôi nói rồi đó trước là gì sau này vẫn là vậy, không có gì thay đổi và không bao giờ thay đổi"