Tiểu Sảnh đáp lại: "À tôi quên bây giờ cậu đường đường là giám đốc của một tập đoàn lớn, nên cách nói chuyện của cậu cũng tự tin hơn hẳn nhỉ"
Trần Lăng Dực cười thành tiếng: "Sảnh tiểu thư quá khen rồi, nếu không vậy thì tôi làm gì có ngày hôm nay"
Kiều Tâm thấy tình hình có vẻ không được khả quan cho lắm, hai người này vẫn cứ như trước cứ gặp nhau là lại đấu khẩu tay đôi, cô lên tiếng: "Thôi, đủ rồi đấy, hai người muốn đấu võ mồm thì ra chỗ khác, đừng đấu trước mặt tôi, tôi đau đầu lắm"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Tớ mà thèm đấu võ mồm với cậu ta"
Trần Lăng Dực cũng không vừa: "Chắc tôi thì có hứng thú"
Tiểu Sảnh hừ một tiếng, 3 người lại rơi vào im lặng, không khí xung quanh trở lên lúng túng, thi thoảng lại có người qua chào hỏi Trần Lăng Dực, anh đều lịch sự cúi đầu chào lại.
Bữa tiệc sắp đến đoạn quan trọng nhất, đó chính là đoạn nhảy khiêu vũ, ai cũng tò mò không biết năm nay ai sẽ là người nhảy mở đầu.
Hãng năm người nhảy mở đầu đều do phó tổng mở màn, cứ mỗi năm lại một cô bạn gái khác nhau, nhưng năm nay phó tổng bị sếp tổng điều đi xa công tác, dù cho có gửi thiệp mời cho phó tổng nhưng dường như anh ấy có vẻ vẫn còn giận dỗi nên không thèm về.
Đáng nhẽ người mở màn năm nay phải là Trần Lăng Dực, nhưng mọi người ai cũng nghĩ đó là điều không thể xảy ra được bởi Trần tổng rất ghét, năm nay anh tham gia buổi tiệc đã là một kì tích lắm rồi.
Nhưng mọi người đã đoán sai hết rồi, năm nay không những Trần Lăng Dực tham gia mà anh còn quyết tâm nhảy mở màn luôn và người anh chọn không ai khác đó chính là Kiều Tâm rồi.
VietWriter
Ngay lúc này đây anh đang thì thâm với cô: "
nữa em phải nhảy mở màn với tôi đó"
Kiều Tâm nhất quyết từ chối: "Không được, tôi đâu có biết nhảy mấy cái này"
Trần Lăng Dực: "Không phải ngày trước em có từng đi học nhảy khiêu vũ đó sao?"
Kiều Tâm: "Đó là chuyện xa lắc xa lơ từ hồi nào rồi, học rồi cũng phải quên chứ, tôi lên đó nhảy cùng anh chỉ mất công làm mất mặt anh thôi.
Anh coi đó ở đây có biết bao tiểu thư xinh đẹp sao anh không ra mời họ nhảy cùng."
Trần Lăng Dực: "Nhưng trong số đó tôi chọn em, tôi không Sợ xấu mặt, sao em phải sợ nhỉ?"
Kiều Tâm: "Anh không sợ, nhưng tôi sợ, được chưa?"
Trần Lăng Dực đáp lại: "Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em"
Kiều Tâm bất lực cô quay sang Tiểu Sảnh bày ra gương mặt cầu cứu, nhưng lúc nãy hai người bọn họ còn đấu khẩu với nhau xong, Kiều Tâm cứ nghĩ Tiểu Sảnh sẽ giúp mình giải vây, nhưng ai dè cô bạn lại nói: "Mình không biết gì đâu, mình cũng đi tìm bạn nhảy cho mình đây"
Đúng là khiến Kiều Tâm tức chết mà, Trần Lăng Dực âm thầm dơ đấu like cho Tiểu Sảnh, Tiểu Sảnh cũng lườm lại mang ám hiệu kiểu đối xử với bạn tôi tốt vào không là bà đây không để yên đâu đó.
Trần Lăng Dực cười, đúng là vẫn giống như xưa, bề ngoài thì ra vẻ không có hứng thú nhưng trong lòng lại rất hay giúp đỡ người khác.
Kiều Tâm đáp trả: "Anh đừng vội đắc ý, quyết định cuối cùng vẫn là của tôi"
Trần Lăng Dực ghé sát vào tai cô nói: "Vậy đó hả, vậy anh sẽ quyết định giúp em"
Nói rồi trực tiếp kéo cô ra giữa sảnh sân khấu, cô vùng vẫy thế nào cũng không được, cả hội trường bữa tiệc bỗng vụt tắt chỉ còn mỗi ánh đèn nhỏ chiếu vào hai người mà thôi.
Anh làm động tác dơ tay ra mời cô nhảy cùng đã đến bước này thì cô cũng không thể nào từ chối được nữa, cô đành phải chấp thuận năm lấy tay anh.
Hai người phối hợp rất ăn ý, cứ như đã tập luyện từ trước rồi vậy đó.
Lúc nhạc nổi lên thì hội trường cũng ồn ào hẳn bởi họ không ngờ người mở màn lại là Sếp tống của bọn họ, không những vậy điều làm họ ngạc nhiên nhất là người nhảy cùng sếp không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng nào mà lại là thư kí Hứa Kiều Tâm.
Có người ác ý lên tiếng: "Tôi đã bảo mà, cô thư kí này không bình thường chút nào, tôi đã từng xem học vấn của cô ta rồi, hoàn toàn không xứng đáng được vào tập đoàn của chúng ta.
Chắc chắn phải có chuyện gì đó với sếp, khiến sếp chúng ta mê mẩn cô ta như vậy: Có người vội phản bác: "Đừng có nói linh tinh, kẻo đến tai sếp lại không hay, tôi thấy năng lực của cô ấy rất được mà, có thể do sếp thấy năng lực của ấy tốt nên nhận thôi, bây giờ đâu phải cứ chăm chăm nhìn vào bằng cấp, sếp của chúng ta trước giờ nổi tiếng công minh mà, tôi nghĩ sếp sẽ không thiên vị bất kì ai đâu"
Người kia bĩu môi nói lại: "Vậy cô chưa nghe câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân hả, cô ta có năng lực thật đấy nhưng tôi nghĩ là năng lực quyến rũ đàn ông thì đúng hơn đó."
Lúc này Tiểu Sảnh ở phía sau đã nghe hết trọn cuộc nói chuyện, đúng là ngày bực mình cứ để cô phải nổi cáu, cô nhẹ nhàng tiến đến sờ nhẹ vào vai ả lúc nãy, nói: "Tôi nghĩ rằng ở đây có một số người muốn quyến rũ, muốn được anh ta để mắt đến mà đâu có được đâu "
Ẳ ta quay ra nhìn Tiểu Sảnh đáp lại: "Ý cô là sao"
Tiểu Sảnh nói: "Nói vậy mà không hiểu hả, tôi là bảo thím đó, trong lòng thực ra cũng muốn lại gần Trần Lăng Dực lắm mà anh ta nào có mà thèm để ý cô, chắc chỉ dám đêm về ôm gối ngủ mơ thôi thì may ra anh ta còn liếc cho một cái"
Ả ta nghe vậy thì tức tối lắm, cô ta muốn cho Tiểu Sảnh một cái bạt tai, nhưng đâu có dễ như vậy, Tiểu Sảnh đã nhanh chóng bắt được rồi đẩy cô ta một cái khiến cô ta suýt chút nữa ngã dúi ra đảng sau.
Cô ta tức tối nói: "Mày bảo ai là thím đấy hả, mày làm ở bộ phận nào, mày có biết t là ai không, có tin ngày mai mày sẽ mất công việc này không?"
Thấy Tiểu Sảnh không nói gì, ả ta đắc ý nói tiếp: "Sao sợ rồi à, khôn hồn thì xin lỗi chị đây mau thì may ra chị còn cho em cơ hội sống sót, không thì hậu quả em tự gánh lấy đó"
Tiểu Sảnh phá lên cười, ả ta thấy vậy nhăn mày hỏi: "Con điên này, mày sợ quá hóa điên rồi hả"
Tiểu Sảnh đáp lời: "Cảm ơn bà thím nhé, lâu rồi tôi chưa từng nghe được câu chuyện hài hước như này.
Tôi muốn biết nhân viên ở tập đoàn S đuổi việc tôi như thế nào thôi, vì tôi đâu có đi làm, thì không biết bà thím đây sẽ tìm cách gì để đuổi được tôi, tôi thật sự tò mò lắm đấy"
Người đi bên canh ả ta nhắc nhở: "Đừng quên bữa tiệc của công ty không chỉ có người của công ty thôi đâu, còn rất nhiều khách mời, đối tác của công ty đó, cẩn thận mày chọc nhầm người thì cuộc đời mày coi như bỏ."
Lúc này ả ta mới nghệt mặt ra, tuy trong lòng tức tối nhưng lại không làm gì được, ả ta lướt nhìn Tiểu Sảnh từ đầu đến chân nhìn cô ấy toát ra phong thái của người có tiền, lúc này ả ta mới nhận ra có khi mình chọc nhầm người thật rồi.
Ả không lộng hành dám lộng hành như trước nữa.
Tiểu Sảnh thấy ả ta như vậy thì cười khẩy một tiếng, đấy là ả ta còn chưa biết rõ thân phận của cô, nếu ả ta biết được thì có khi xỉu luôn mất.