chơi nổi tiếng nhất thành phố X, đương nhiên khách hàng vào đây cũng không phải loại tầm thường, không ngờ Tiểu Sảnh lại chọn địa điểm xa hoa như vậy. Trước giờ, cô chưa bao giờ lui tới những chốn như này, lần này Tiểu Sảnh lại giúp cô mở mang tầm mắt rồi. Họ vừa đến nơi thì đã có quản lý của quán bar ra tiếp đón, Kiều Tâm thầm nghĩ không biết Tiểu Sảnh đã đốt bao nhiêu tiền vào đây để được cái đãi ngộ này. Cô tính gọi 2 ly whisky thì đã bị Tiểu Sảnh lườm nói:"Cậu nghĩ đây là quán cafe hả, mình tốn bộn tiền ở đây đâu phải để uống thứ nước ép có cồn đó” sau đó kêu phục vụ đổi thành 2 ly rượu. Kiều Tâm không quen uống rượu, nên vừa uống được một ngụm đã thấy cay xé họng, cô phải uống thêm một ly đá lạnh thì cảm giác nóng rát mới giảm xuống. Còn Tiểu Sảnh thì hay rồi, uống rượu mà mặt không hề biến sắc. Tiểu Sảnh lắc lắc ly rượu trong tay, thì thầm vào tai Kiều Tâm: “Cậu thấy anh chàng phục vụ bên kia thế nào, đẹp trai chứ?”
Nhìn theo hướng mắt của Tiểu Sảnh, dưới ánh đèn mờ ảo cô không nhìn rõ được gương mặt của cậu ta, nhưng vóc dáng cậu ta rất cao, tuy chỉ mặc đồ phục vụ bàn nhưng khí chất cậu ta toát ra không hề tầm thường. So với đám người có tiền đang bay nhảy ở đằng kia, thì
cậu ta trông nổi bật hắn. Kiều Tâm nói: “Trông tướng tá ổn đó, mà nhìn cậu ta trông có vẻ rất
trẻ, mình đoán chỉ 18 19, sao bà cô của tôi muốn đổi gu sang làm máy bay hả?” Tiểu Sảnh cười ha hả nói:“Mình đầu quan trọng tuổi tác, chỉ cần là trai đẹp thì mình đều muốn trinh phục” nói là làm, Tiểu Sảng cầm ly rượu tiến về phía cậu thanh niên kia đứng. Kiều Tâm cũng đành bất lực với tính cách của Tiểu Sảnh. Nhớ hồi đi học, dưới sự thúc quản chặt chẽ của bố mẹ Tiểu Sảnh đành phải ngoan ngoãn đóng vai nữ học bá, suốt 12 năm liền
đều là học sinh xuất sắc với vô số giải thưởng. Các bước đi đều đã được bố mẹ Tiểu Cảnh
sắp xếp hết, chỉ cần cô ngoan ngoãn bước đi trên con đường họ đã vẽ sẵn đó. Nhưng sau
VietWriter
khi tốt nghiệp ở đại học y, Tiểu Sảnh tự ý làm trái bố mẹ không tới bệnh viện làm bác sĩ mà
lại làm việc ở một tiệm xăm hình. Bố mẹ cô vô cùng tức giận, cô con gái bao nhiêu năm
ngoan ngoãn, nghe lời là thế mà nay lại gây ra chuyện lớn như đương nhiên là rất sốc, họ bắt cô bỏ việc ở đó bắt quay về bệnh viện làm. Tiểu Sảnh cũng là lần đầu lớn tiếng hét lên với
họ:"Con đã hoàn thành hết tâm nguyện lúc trẻ của bố mẹ rồi, giờ coi như con hết nhiệm vụ, hãy để con sống cuộc đời mà con mong muốn, con không muốn tuổi trẻ của mình trôi qua vô vị như vậy, làm một việc mà mình không thích là cảm giác gì bố mẹ hiểu rõ nhất mà!”. Hóa ra bố mẹ Tiểu Sảnh hồi còn trẻ 2 người đều có ước muốn làm bác sĩ nhưng vì lý do gì đó
mà không được nên sau này họ muốn Tiểu Sảnh giúp họ thực hiện ước mơ trẻ tuổi. Nhưng
tiếc thay Tiểu Sảnh tuy được thừa hưởng IQ của họ nhưng lại không có đam mê giống họ.
Thực ra trong lúc học đại học cô đã lén họ đi học vẽ, cô rất có tố chất nhưng trước giờ họ
đều không coi đó là tài năng, cuối cùng Tiểu Sảnh phải vùng lên theo đuổi ước mơ của mình. Sau trận cãi nhau to đó, Tiểu Sảnh và bố mẹ không nói chuyện với nhau cả tháng liền, cô vẫn đi làm ở tiệm xăm như bình thường, cuối cùng bố mẹ cũng phải chịu thua mặc cho cô muốn làm gì thì làm nhưng không được đi quá giới hạn. Thế là từ một học bá Tiểu Sảnh
quay ngoắt 180 độ thành badgirl như hiện nay.
Khoảng thời gian đó Kiều Tâm cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã không ở bên động viên, quan
tâm cô được, đến giờ cô vẫn còn cảm thấy cắn rứt. Tiểu Sảnh từng nói với cô " Không phải
mình không thích làm bác sĩ, nhưng mình không muốn thanh xuân của mình trôi qua một
cách nhàm chán, nên lấy lý do thích vẽ để biện minh cho sự ham chơi của mình thôi. Sau
này khi về già mình sẽ cải tà quy chính” Kiều Tâm cũng bất lực trước suy nghĩ của Tiểu
Sảnh, nhưng với bằng tốt nghiệp loại giỏi kinh nghiệm phong phú thì bất cứ bệnh viện nào cũng dang tay rộng mở chào đón cô bất cứ lúc nào. Tiểu Sảnh đã tính toán cho mình hết rồi, chỉ là nên kết thúc cuộc chơi sớm hay muộn thôi .
Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì Tiểu Cảnh quay trở về, trên gương mặt mang theo
nét bực tức, còn chửi thề: “Mẹ nó, thằng ranh đấy vậy mà từ chối mình, không thèm liếc mắt
một cái, còn chê mình không xinnh bằng bạn gái hắn, cục tức này mình nhuột không trôi
được”
Kiều Tâm phì cười nói: “Không ngờ cao thủ cũng có ngày bại trận nha”
Tiểu Sảnh: “Cậu còn trên mình nữa hả, tính cách thằng nhãi đó quái đản giống hệt Trần..” biết mình suýt nữa nhỡ miệng nên Tiểu Sảnh không nói gì nữa nhưng nét bực tức trên mặt
vẫn chưa xuôi
Kiều Tâm mặt tỏ ra không có gì, nói tiếp:"Mình nghĩ chắc cậu ta chỉ muốn yên ổn mới nói
vậy đó, hắn trông được vậy nên cậu không phải người đầu tiên đến mời rượu, từ chối một cách thẳng thừng dứt khoát như vậy chắc chắn là do đã được luyện nhiều lần”