Hai người tạm biệt nhau, cô lên xe của anh, anh tự nhiên hỏi: "Nãy cô nói chuyện với ai đó."
Cô đáp: "À một người bạn cấp ba, lâu rồi không gặp cô ấy"
Anh hỏi: "Là ai?"
Coi đáp: "Là Quả Quả, học đến lớp 11 cô ấy đã chuyển đi học nơi khác đó."
Anh à một tiếng, rồi nói tiếp: "Trông bây giờ cô ấy khác quá."
Cô cười đáp: "Ban đầu tôi cũng không nhận ra, là cô ấy nhận ra tôi trước."
Hai người lại tiếp tục im lặng, không khí trong xe có chút không tự nhiên, anh cứ thế im lặng chở cô vê đến nhà, lúc cô định xuống xe thì anh câm lấy tay cô níu lại, nói: "Khoan đã."
Cô quay đầu lại nói: "Sao thế?"
Anh bỗng kéo mạnh cô một phát, cô cứ thế ngã vào khuôn ngực rắn chắc của anh, anh nói: "Hôm nay cảm ơn cô, mẹ tôi rất vui."
Cô muốn thoát khỏi anh nhưng càng muốn thoát ra thì anh lại càng ghì mạnh hơn, cô nói: "Được rồi, nhưng anh không cần phải thể hiện thái quá vậy đâu."
Trần Lăng Dực mặc kệ những lời cô nói, anh vân tiếp tục ôm cô, thực ra anh rất muốn nói với cô: "Không chỉ có mình mẹ anh vui mà ngay anh cũng rất rất vui nữa."
Hai người cứ duy trì trạng thái như vậy, bỗng điện thoại của cô vang lên, anh có chút không lỡ rời xa hơi ấm đó, còn cô cảm thấy thật may mắn không xém chút nữa thôi trái tim cô sẽ sớm nổ tung mất, cô nghe điện thoại, là Quả Quả gọi đến Kiều Tâm: "Alo, Quả Quả hả?"
Quả Quả: "Ừm, mình đây, cậu về đến nhà chưa?"
VietWriter
Kiều Tâm: "Mình đang ở trước cửa nhà rồi."
Quả Quả: "Cậu có sử dụng mạng xã hội đúng không?"
Kiều Tâm: "Đúng rồi, sao đó?"
Quả Quả: "Vậy cậu cho mình tên tài khoản đi, chúng ta kết bạn, nói chuyện qua đó tiện hơn nhiều."
Kiều Tâm: "Được"
cô đọc tên nickname cho Quả Quả Quả Quả: "Mình tìm thấy cậu rồi nhé, lát chúng ta nhắn tin."
Kiều Tâm ừm một tiếng rồi cúp máy, cô tính nói chào tạm biệt với anh để vào nhà thì lại nghe anh nói: "Cô có sử dụng mạng xã hội hả?"
Cô đáp: "Vâng"
Trần Lăng Dực: "Vậy cô cài giúp tôi đi, tự nhiên tôi cũng muốn dùng"
Kiều Tâm cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ nghĩ đơn giản là do trước đây anh cũng thích dùng nhưng lại ngại người khác cài cho nên hôm nay mới nhờ đến cô.
Cô thao tác một lúc, rất nhanh đã cài đặt được ứng dụng đó rồi.
Cô đưa điện thoại lại cho anh, nói: "Xong rồi đó, giờ anh tạo tài khoản đăng nhập là được."
Trần Lăng Dực lại nói: "Nhưng tôi không biết cách, cô làm giúp tôi luôn."
Cô lại tiếp tục thao tác mấy bước, đến bước cuối cùng cô quay sang hỏi anh: "Anh muốn đặt tên tài khoản là gì?"
Trần Lăng Dực suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tùy cô đi, tôi không rành mấy cái này."
Cô nói: "Vậy tôi lấy cả họ và tên của anh luôn"
cô ấn ấn mấy nhát rôi đưa lại điện thoại cho anh: "Xong rồi đó, tiện thể tôi đã gửi lời mời kết bạn cho mấy người quen giúp anh rồi, anh có thể nhắn tin, bình luận bài viết của."
Anh trần trừ nhưng cuối cùng cũng nói: "Vậy đã gửi lời mời kết bạn cho cô chưa?"
Cô hơi sững lại, nhưng sau đó nhanh chóng đáp lại: "À, tôi quên, để tôi gửi lại "
Sau đó cô nhanh nhẹn cầm điện thoại của mình lên truy cập vào rồi chấp nhận lời mời kết bạn của anh: "Giờ tôi với anh trở thành bạn bè rồi đó."
Anh thâm nói: "Giờ mới trở thành ư?"
Nhưng vì anh nói nhỏ nên không cô không nghe rõ, cô hỏi lại: "Sao cơ?"
Anh cười nhẹ đáp: "Không có gì.
Thôi muộn rồi tôi đưa cô vào."
Cô vội từ chối: "Không cần anh mất công xuống xe, cổng nhà đã ở ngay trước mặt rồi."
Anh cũng không ngượng ép cô nữa: "Ừm, được rồi."
Lúc cô xuống xe đang cha chìa khóa để mở cửa, cô lại nghe thấy tiếng anh gọi với lại, anh lại gọi đầy đủ cả tên cô: "Hứa Kiều Tâm"
Cô quay đầu lại hai mắt hai người bọn họ giao nhau, anh đã xuống xe tự lúc nào, cô nhẹ nhàng đáp: "Sao vậy?"
Trần Lăng Dực nhìn cô nói: "Tôi tên Trần Lăng Dực, em phải nhớ cho rõ."
Coi không hiểu, sao tự dưng anh lại nói vậy, cô đáp: "Tôi nhớ chứ"
anh thì cô làm sao có thể quên được.
Anh nói tiếp: "Vậy thì đừng để số của tôi trong danh bạ của em là một số vô danh, tôi muốn nó tôn tại."
Cô cười nhẹ một tiếng, anh sẽ không biết được, số của anh nó không hề vô danh đối với cô, mà nó luôn tồn tại trong tâm trí cô, chỉ cần nhìn lướt qua là cô đã có thể ghi nhớ, cô đáp lại: "Được thôi, vậy anh vê đi, bác đang chờ anh đó."
Anh nói rất dịu dàng, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi gặp anh cô thấy anh dịu dàng như vậy: "Em vào nhà trước đi, tôi muốn nhìn em vào."
Cô đi vào nhà, nhìn qua khe cửa, cô thấy anh chưa rời đi luôn mà còn đứng lán lại một lúc sau đó mới đi, cô cũng không hiểu nổi anh đang nghĩ gì, tự dưng hôm nay anh lại điềm tĩnh nhẹ nhàng một cách lạ thường, mọi lần cứ nhìn thấy cô là anh mặt mày nhăn nhó.
Lúc này điện thoại vang lên một tiếng thông báo tin nhắn đến, là Quả Quả nhắn đến, Quả Quả gửi cô một cái link dẫn đến một tài khoản khác với lời nhắn: "Đây là người mình định giới thiệu cho cậu, mới vào làm ở chỗ mình, nhìn cách ăn mặc có vẻ là người có tiền đó, hôm nay mình đã lân la hỏi chuyện rồi, hiện vẫn độc thân, mình thấy anh ra rất hợp với cậu."
Cô vốn không muốn có ý định xem mắt gì cho lắm nên cũng không muốn ấn vào link đó, cô từ chối luôn: "Dạo này công việc của mình bận lắm, có lẽ không có thời gian cho việc này đâu."
Quả Quả gửi một cái nhãn dán nước mắt rưng rưng nhắn tiếp: "Bận như nào chả lẽ không dành được một buổi tối cho người ta ư, vừa nãy cậu cũng đã đồng ý với mình rồi mà?"
Kiều Tâm nhăn tiếp: "Công việc thực sự rất bận, tối về mình còn phải kiểm tra tài liệu cho ngày hôm sau nữa, nên quả thực là không được."
Quả Quả: "Ui bạn tôi ơi, đừng cố cắm mặt vào đống tài liệu đó nữa, bạn còn trẻ còn đẹp mà, hãy yêu bản thân mình đi.
Mình không biết đâu, vừa nãy cậu nhận lời nên mình hẹn anh ấy vào Chủ Nhật tuần này rồi."
Kiều Tâm cũng bất lực đúng là cái tính của cô hay trả lời qua loa, bây giờ thì phải lãnh hậu quả rôi, thôi nghĩ dù sao cũng là ăn một bữa cơm, cũng coi như là đi khuây khỏa một hôm, nếu giờ từ chối thì không tiện thật đến lúc gặp mặt cô sẽ từ chối sau, coi đành rep lại Quả Quả: "Thôi được rồi, vậy hẹn anh ấy vào cuối tuần này."
Quả Quả ngay lập tức gửi tới một trái tim to đùng: "Đó như vậy có phải là nhanh gọn lẹ không, anh này với cậu mà thành một đôi thì đúng là trai tài gái sắc, lúc đó đừng có quên công lao của bà mối này nha."
Cô thả cho Quả Quả hình nhãn dán một chú gấu đang dơ dấu like ngộ nghĩnh rồi kết thúc đoạn tin nhắn luôn.
Nghĩ một lúc cô tò mò vào xem trang cá nhân của anh chàng mà Quả Quả vừa gửi, đúng là giống như Quả Quả nói, anh ta trông rất được, nhìn những bức hình là biết anh ta rất yêu bản thân và rất chăm sóc vẻ bê ngoài của mình.