Sau khi mọi người rời đi hết, Tần Giác còn muốn kéo Quý Từ tiếp tục dán dán.
Nhưng chuyện vừa rồi rất khiến người ta mất hứng, dù nói cái gì Quý Từ cũng không cho y tiếp tục, cuối cùng xách kiếm vào trong viện luyện kiếm.
Quý Từ cảm thấy cách này của mình là đệ nhất vô địch vũ trụ, bởi vì mỗi lần Tần Giác muốn đến gần, đều sẽ bị mũi nhọn của Chiết Liễu Kiếm ép lùi lại.
Chủ yếu là vì Chiết Liễu và chủ nhân tâm ý tương thông, khi Tần Giác cố gắng muốn đến gần, Chiết Liễu trong tay Quý Từ sẽ quẹt ba đường về phía Tần Giác!
Ngay cả bản thân Quý Từ cũng không đoán trước được!
Tần Giác cuống quýt né tránh, trên thái dương thấm mồ hôi, giọng nói cũng run run:
“Sư huynh!”
Quý Từ xấu hổ, vội phủi sạch quan hệ: “Là Chiết Liễu làm, không phải ta!”
Anh vừa nói xong, Chiết Liễu lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực.
Tần Giác nhìn Chiết Liễu với mắt phức tạp một lúc, sau một hồi lâu mới nói:
“Linh kiếm của sư huynh… Quả nhiên không giống bình thường.”
Quý Từ nắm chặt chuôi kiếm trong tay:
“Thì đúng vậy mà.”
Tuy nhiên, lần này thực sự đã dọa tới Tần Giác, y trực tiếp vào trong phòng, không dám lỗ mãng nữa.
Chưa kể, còn rất hữu dụng.
Quý Từ nhìn chằm chằm linh kiếm một lúc, cuối cùng nhỏ giọng răn dạy:
“Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ngươi cũng không thể đánh vào mệnh căn của tiểu sư đệ được!”
Chiết Liễu Kiếm mờ mịt di chuyển mũi kiếm, dường như không hiểu ý của Quý Từ.
Quý Từ sợ nó sau này lại làm ra hành động kinh hãi thế tục, đành phải đau khổ khuyên bảo hết nửa khắc mới khiến Chiết Liễu cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này Quý Từ mới cảm thấy yên lòng, bắt đầu luyện kiếm lần nữa.
……
Đến cuối cùng, chuyện Quý Từ và Tần Giác cắn miệng nhau trong phòng dành cho khách vẫn truyền ra ngoài, đến nỗi Uất Trì thỏa thuận là sẽ hái hết thảo dược trong vòng hai ngày, vậy mà mới trưa hôm đó đã xong hết.
Khi Uất Trì tiến đến gõ cửa, Tần Giác đang nấu cơm trước bệ bếp.
Hai người đứng nhìn nhau trong sân, cuối cùng hứ một tiếng, tự mình làm chuyện của mình.
Uất Trì đi vào tìm Quý Từ.
Lúc này anh đang luyện thư pháp chữ to, nguyên nhân là không biết vì sao Tần Giác đột nhiên nói anh viết chữ xấu, cần phải luyện, sau đó tống cổ anh đến đây luyện chữ.
Hơn nữa còn là mười trang giấy lớn toàn chữ với chữ, không luyện xong thì không được làm chuyện khác.
Khi Uất Trì nhìn thấy Quý Từ, anh đang nằm dài trên bàn, viết từng nét chữ vô cùng nghiêm túc.
Từ góc nhìn của Uất Trì, vừa hay có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng trên cơ thể của Quý Từ.
Đối phương hơi cong người lại, cổ tay áo vén lên một khúc, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Uất Trì hơi ngừng thở, đi qua, nhỏ giọng nói:
“Quý tiểu hữu, đã hái xong toàn bộ thảo dược, ngươi xem xem có sót thứ nào không.”
Nghe vậy, Quý Từ ngước mắt lên nhìn hắn một cái: “Ừm, đặt ở kia trước đi.”
Lúc nói chuyện, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Uất Trì đặt hộp thảo dược lên bàn, không nhịn được nghiêng người nhìn thoáng qua.
Tư thế viết chữ của Quý Từ vô cùng chính xác, cách cầm bút cũng cực kỳ tiêu chuẩn, ngay cả giấy và bút mực cũng là loại cao nhất nhất, vẻ mặt nghiêm túc, hạ bút có thần.
Nhưng khi mực nước dừng trên giấy Tuyên Thành, chữ viết ra lại xấu như con kiến đang khiêu vũ.
Uất Trì: “……”
Hắn không khỏi nhếch khóe môi lên.
“Đều nói chữ viết giống người, câu này đặt lên người Quý tiểu hữu lại có chút không thỏa đáng.”
Nghe vậy, Quý Từ khó chịu nhìn hắn một cái:
“Chờ đó, sớm muộn cũng sẽ viết đẹp hơn ngươi.”
Uất Trì lắc đầu: “Vậy ta mỏi mắt mong chờ.”
Nói xong, hắn bất giác nhìn lên môi Quý Từ.
Trước đó có đệ tử trong môn vô cùng lo lắng chạy đến, nói gì mà hắn bị đội nón xanh rồi.
Lúc ấy Uất Trì lửa giận công tâm, hắn không ngờ lá gan Tần Giác lại lớn như vậy, mới thổ lộ cách đây không lâu mà đã dám hạ miệng, khiến hắn hoảng sợ không thôi.
Cuối cùng, Uất Trì kêu người đi thu xếp thảo dược với mình, lựa thảo dược bằng tốc độ nhanh nhất rồi mang nó chạy đến đây.
Nếu không, hắn sẽ không có lý do để gặp Quý Từ.
Kỳ thật trên môi không có dấu vết gì, nhưng không biết có phải do tâm lý quấy phá hay không, Uất Trì cứ cảm thấy Quý Từ đẹp hơn trước kia một chút thì phải.
Nghĩ vậy, Uất Trì buột miệng hỏi:
“Ngươi và Tần Giác, các ngươi…”
Không đợi Uất Trì nói xong, Quý Từ đã nâng mí mắt, thờ ơ nói:
“Không hôn môi, không lên giường, không xác lập quan hệ, còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Không đúng sự thật thì ra cửa rẽ trái, đi thong thả không tiễn.”
Uất Trì: “…”
Hắn giả vờ như không nghe thấy câu cuối cùng, chỉ là cảm thán:
“Vậy là tốt rồi.”
Nhưng cũng chỉ yên tâm một khoảng thời gian mà thôi.
Suy cho cùng, với mức độ cưng chiều của Quý Từ đối với Tần Giác, chuyện bọn họ xác lập quan hệ cũng chỉ là chuyện nay mai.
Uất Trì cảm thấy bản thân thật rẻ tiền, khăng khăng bám theo Quý Từ, sẵn lòng cho đi.
Hắn cười khổ một tiếng: “Vậy ta đi trước.”
“Chờ chút.”
Uất Trì dừng chân, xoay người lại, thấy Quý Từ buông bút son xuống, lần mò trong tay áo một lúc, cuối cùng lấy ra một phần văn tự.
“Đây, cái này cho ngươi, lấy lại con dấu đi.”
Uất Trì hơi hoang mang nhận lấy văn tự, tập trung nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bên trong viết công việc kinh doanh qua lại giữa Tây Vực và Cảnh Vương.
Hắn tức khắc sửng sốt.
Quý Từ một tay cầm bút son lên, một tay chống cằm, anh theo thói quen xoay bút son, kết quả nước mực bắn đầy ra áo.
Quý Từ “chậc” một tiếng, thầm nghĩ lỡ bẩn rồi thì cứ kệ vậy, nói tiếp:
“Bây giờ ta là Cảnh Vương ở Đại Lương, Lương Hoàng ban đất phong cho ta, ngoại trừ Kim Lăng, còn có khu vực biên giới của Vương triều Đại Lương, ta đã đến xem xét nơi đó, đây là một trong những tuyến đường thương mại giữa các nước Tây Vực và Đại Lương, nhưng vì trước đây không có ai tiếp nhận quản lý nên không có mở đường.”
“Hiện giờ mảnh đất đó do ta tiếp nhận, ta sẽ chọn ngày cử người đến đó quản lý, mở một con đường thông thương riêng biệt giữa Đại Lương và thành Đồng Cốt.”
Bàn tay đang cầm văn tự của Uất Trì hơi run.
Quý Từ hồn nhiên không cảm nhận được sự khác thường của hắn, chỉ lo tiếp tục nói:
“Hai chúng ta không thân cũng chẳng quen, ngươi đã giúp ta tìm thảo dược, ta thật sự rất băn khoăn. Mấy thứ như vàng bạc tài bảo, thành Đồng Cốt của các ngươi giàu có như vậy, chắc cũng không hiếm lạ gì.”
“Nghĩ tới nghĩ lui, trên tay ta cũng chỉ có con đường thông thương này là đủ để làm quá đáp lễ cho ngươi.”
Việc kinh doanh giữa Tây Vực và Đại Lương luôn là một miếng bánh thơm, đây là cơ hội mà các bộ lạc Tây Vực đều tha thiết mơ ước.
Bây giờ miếng bánh này lại rơi lên đầu Uất Trì dễ như trở bàn tay, nguyên nhân chỉ là vì hắn hỗ trợ tìm thảo dược.
Uất Trì tức khắc sửng sốt, không nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này.
Vốn dĩ hắn vẫn còn thấy tiếc cho bản thân vì đã hao hết tâm tư sức lực để làm việc không công, ai ngờ vừa quay đầu Quý Từ đã tặng hắn một phần đại lễ như vậy.
Hóa ra Quý Từ đã lên sẵn kế hoạch vạch rõ ranh giới với hắn.
Những gì anh làm không sai, ngược lại còn rất lý trí.
Quý Từ chính là người như vậy, khi không thích một người, là sẽ không tiếp nhận bất kỳ ý tốt nào của người đó.
Nếu bất đắc dĩ phải nhận, vậy chắc chắn sẽ tìm mọi cách trả lại nhân tình.
Không ai nợ ai, công bằng công chính, vừa lý trí vừa tỉnh táo phân rõ những thứ tình nghĩa tự nguyện đó thành giao dịch mà cả hai bên đều cảm thấy thỏa mãn.
Quan trọng nhất là, phần văn tự này, Uất Trì không từ chối được.
Đó chính là cơ hội thông thương với Đại Lương.
Nghĩ vậy, thần sắc trong mắt Uất Trì trở nên kiên nghị hơn một chút.
Hắn thể hiện phép lịch sự một cách trang trọng và chuẩn mực với Quý Từ:
“Đa tạ điện hạ.”
Quý Từ ngáp một cái: “Ta biết rồi, ngươi trở về đi, nhớ đóng dấu nha.”
“Ta đã báo việc này với phụ hoàng, ngươi không cần lo lắng.”
Uất Trì cụp mắt:
“Ừm.”
Sau khi Uất Trì rời đi, bàn tay đang luyện chữ của Quý Từ hơi dừng lại, sau đó vui vẻ phấn chấn kéo Minh Viễn ra.
Sau khi ra ngoài, Minh Viễn thành thạo cầm bút son lên, viết chữ to như con bò với Quý Từ.
Đùa chắc, mấy bảng chữ mẫu đó vừa to vừa dài, một mình Quý Từ sao viết xong được?
Trùng hợp là chữ của Minh Viễn cũng rất xấu, giống hệt với mấy con chữ xấu xí của anh, thế là lập tức bị Quý Từ lén kéo ra nhờ giúp đỡ.
Bây giờ thì ổn rồi, chỉ là mười bảng chữ mẫu mà thôi, rất nhẹ nhàng đúng không?
Quý Từ vui vẻ ngâm nga một khúc nhỏ.