Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Vân Thời nghĩ người này khá đẹp, đôi mắt, chiếc mũi, tính cách, dường như đều phù hợp với sở thích của anh.

Đây có phải là đại đồ đệ im lặng ít nói ngày xưa không?

Có hơi khó nhận ra.

Tuy nhiên, Vân Thời - người đã trải qua cập quan, sống hạnh phúc trong Tu Chân giới hàng trăm năm - không còn là người ra vẻ như trước kia nữa.

Bây giờ dù đang ở thời điểm nào, hắn cũng có thể tỏ ra cực kỳ phong độ và có học thức.

Đến nỗi người khiến người ta quên mất Vân Thời là một đồ khốn.

Đơn giản chính là giả làm một con sói đuôi to.

Bây giờ con sói đuôi to này đã sinh ra hứng thú mãnh liệt với Quý Từ, vì vậy nó không chút do dự tóm lấy Quý Từ trong hiện trường đại điển Thịnh Nguyên trở về, ném anh vào Thái Cực Điện rồi bắt đầu trò chuyện.

Mặc dù nói là trò chuyện, nhưng thực ra là vì để quan sát kỹ người đã khiến tim hắn lỡ nhịp.

Ừm, trông cũng không tệ lắm.

Nói chuyện cũng rất thú vị.

Trong lúc điệu thấp vẫn lộ ra tính cách cuồng vọng, khá giống với hắn khi còn trẻ.

Vân Thời thích những đứa trẻ có tính cách như vậy.

Mặc dù nhìn vào vẻ mặt của anh, Vân Thời biết chắc trong lòng Quý Từ chắc chắn đang mắng hắn, nhưng vậy thì sao?

Chỉ cần không thật sự mắng Vân Thời ra ngoài miệng, hắn vẫn sẽ cảm thấy Quý Từ là một đứa bé ngoan.

Cho đến lúc này, tâm trạng của Vân Thời thực sự rất tốt, có thể nói là vui vẻ.

Mặc dù ngoài miệng hắn luôn chỉ trích Quý Từ, nhưng thật ra hắn đang ôm thái độ trêu chọc một đứa trẻ.

Chỉ cần trêu chọc là đủ rồi, nếu thực sự khiến bạn nhỏ đáng yêu Quý Từ bị thương, có thể hắn sẽ hơi đau lòng.

Nhìn vẻ mặt của Quý Từ càng lúc càng tức giận, càng lúc càng giống một con mèo con đang tức giận, sự hứng thú của Vân Thời tăng vọt.

Ngay khi Vân Thời chuẩn bị để Quý Từ đi, Cô Hồng và Thanh Ngọc đột nhiên gửi một lá thư đến, lời trong lời ngoài đều khuyên Vân Thời xử lý khoan dung, buông tha Quý Từ.

Vân Thời: "..."

Rõ ràng trước đó không lâu, hai tên này, nhất là Cô Hồng, còn oán giận với hắn rằng Quý Từ là một tên vô lại không hơn không kém, luôn dạy hư Tần Giác.

Vì sao bây giờ lại bắt đầu thay đổi thái độ?

Vân Thời lập tức trở nên không vui.

Vốn tưởng rằng chỉ có mình hắn phát hiện ra sự tốt đẹp và thú vị của Quý Từ, là thuộc về một mình hắn, ai ngờ giữa đường lại xông ra hai vị khách không mời mà đến.

Vân Thời cảm thấy như đồ đạc của mình bị người khác thèm muốn, bị đánh cắp.

Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vân Thời khó chịu, quay đầu lại đã ném Quý Từ vào Quỷ Vực trong thủy kính, tư thế không khác gì vứt rác.

Sau khi vứt bỏ Quý Từ, Vân Thời vốn định thu hồi lại thủy kính.

Nhưng không biết vì sao, Vân Thời lại có chút không nỡ.

Không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến cảnh Quý Từ dùng khuôn mặt tươi cười đó để trò chuyện vui vẻ với người khác.

Khóe môi cong lên vô cùng tự nhiên, thân thiện.

Kết quả là, ma xui quỷ khiến, Vân Thời giữ thủy kính lại, luôn chú ý đến nó.

Quan sát cả một buổi chiều.

Vân Thời thực sự có bệnh, mỗi khi nhìn thấy mọi chuyện xung quanh Quý Từ diễn ra suôn sẻ, hắn lập tức đổ thêm một ít lửa vào Quỷ Vực với ý đồ đùa dai, Vân Thời vừa vui vẻ vừa đau lòng, động tay để anh hành động tiện hơn.

Không khác gì một người chủ tồi đang chơi đùa với thú cưng.

Chỉ là so với những người chủ bình thường, Vân Thời giống tên điên hơn.

Lúc này, Vân Thời vẫn không nhận ra mình đang ôm tâm tư gì với Quý Từ, chỉ đơn giản là muốn trêu chọc anh mà thôi.

Mãi đến vài ngày sau, Tần Giác cầm kiếm chạy đến Thái Cực Điện, liều mạng chiến đấu đến chết với hắn.

Vân Thời cố kỵ thân phận của y nên không ra tay quá nặng, chỉ để lại một vết thương trên cổ y.

Trong lòng hắn hơi bực bội.

Vốn đã không thích Tần Giác, bây giờ thì hay rồi, sau khi khiến cổ Tần Giác bị thương, Vân Thời càng không thích hơn.

Hắn cảm thấy Tần Giác mặt mày ghê tởm như một con lợn mọc đầy u nhọt trên đầu.

Nhưng vì lời tiên tri tầm bậy kia, Vân Thời vẫn giữ thái độ tương đối hòa bình để đánh nhau với Tần Giác.

Hơn nữa còn xả rất nhiều nước*.

*Khúc này mình không hiểu lắm:v

Sau khi trên người Vân Thời có thêm vết thương, hắn dứt khoát cũng ném Tần Giác vào Quỷ Vực.

Không phải miệng cứ sư huynh sư huynh suốt sao? Vậy bây giờ hắn cũng ném Tần Giác vào đó luôn.

Lần này y sống hay chết đều không liên quan gì đến Vân Thời.

Vân Thời cho rằng chỉ cần thỉnh thoảng hắn đến nhìn Quý Từ là được.

Về phần Tần Giác, chết rồi thì càng mừng, không chết cũng chả sao.

Tóm lại, đây không phải là chuyện hắn nên quan tâm.

Sau khi cũng ném Tần Giác vào Quỷ Vực, Vân Thời cảm thấy thoải mái hơn, như thể trẻ lại mấy trăm tuổi, trở về tính tình vô pháp vô thiên của mình ngày xưa.

Sau đó hắn chợt nghĩ đến lời tiên tri của sư tôn tiện nghi của mình.

Chẳng lẽ... Đối tượng tình kiếp của hắn không phải là Tần Giác, mà là đại đồ đệ Quý Từ sao?

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vân Thời lúc đó là --

Vậy chẳng lẽ bao nhiêu tài nguyên và tiền bạc hắn bỏ ra cho Tần Giác bao nhiêu năm qua đều lãng phí toàn bộ sao?!

Buồn cười, không phải là đối tượng tình kiếp của hắn mà lại chiếm nhiều tài nguyên như vậy, thật không biết xấu hổ.

Vân Thời lòng đầy căm phẫn, hoàn toàn không nghĩ đến lần nào hắn cũng vội vàng đưa tài nguyên cho người ta bất chấp ý muốn của người ta.

Hắn thật sự rất vô trách nhiệm, Tần Giác rõ ràng là kiếm tu, nhưng Vân Thời cứ vung tay đưa các công pháp đan tu, phù tu, cầm tu cho y.

Hệ thống tu luyện khác nhau, kém xa nhau vạn dặm, do không hiểu về nó, nên dù Tần Giác có cố ép mình tu luyện vài tháng cũng không nắm được trọng điểm.

Cuối cùng vẫn là Thanh Ngọc đã chỉ ra rằng những công pháp này không dành cho kiếm tu, nên Tần Giác mới ngừng lãng phí công sức.

Về phần Vân Thời, hắn không cảm thấy mình sai.

Hắn chỉ lo việc tiêu tiền mà thôi, nhưng Tần Giác là người thật sự tu luyện nó, vậy mà y lại không phát hiện ra, thì đó là do y ngu ngốc.

Không liên quan gì đến hắn.

Sau khi phạm phải sai lầm này, Vân Thời tiếp tục cà lơ phất phơ đi lang thang khắp nơi, tiện tay lấy những bảo vật quý hiếm, lấy xong thì ném đi.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Vân Thời đột nhiên dừng lại.

Mặc dù hắn tiện muốn chết, là một tên khốn nạn khiến ai cũng muốn tránh xa hắn ba thước, hoặc thậm chí là muốn đá hắn một cái, nhưng hắn thật sự rất giàu.

Nếu Quý Từ là đối tượng tình kiếp của hắn, vậy hắn cứ tiêu tiền cho Quý Từ thôi.

Có đôi khi, suy nghĩ của Vân Thời vô cùng đơn giản.

Đây là kiểu đơn giản một cách tự nhiên!

Vì vậy, lần này Vân Thời nghiêm túc đi mua sắm chọn những thứ đẹp mắt và vui nhộn, chỉ để làm cho Quý Từ mỉm cười.

Nhưng đáng tiếc là, Vân Thời bị Tần Giác đâm mấy nhát, tạm thời đang dưỡng thương, không thể tận mắt nhìn thấy Quý Từ.

Chỉ là thông qua những hạ nhân trong tông môn, hắn mới biết được Quý Từ không thích những món quà của hắn, vì vậy Vân Thời buồn bực rất nhiều ngày.

Quý Từ không thích quà của hắn, vì sao vậy?

Chẳng lẽ thay vì quà, Quý Từ còn muốn hắn hơn cả quà?

Vân Thời kêu hạ nhân mang gương đến, sau đó cẩn thận nhìn dung nhan của mình trong gương.

Ừm, rất tuấn tú.

Hắn dám nói, trong toàn bộ Tam Thanh Đạo Tông, không có ai đẹp trai hơn Vân Thời hắn.

Tuy sư tôn nói cuối cùng hắn sẽ bị đối tượng tình kiếp, cũng chính là Quý Từ giết chết.

Nhưng Vân Thời không cho là đúng.

Hắn đẹp như vậy, vừa có quyền vừa có tiền, Quý Từ có lý do gì mà không thích hắn?

Vân Thời cảm thấy mình có thể tự đảo ngược kết cục.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ừm, công nhận ổng đẹp thiệt, mình đọc truyện tranh vì thấy cái pic của ổng, zai tóc trắng nét đẹp, đúng gu mình luôn, gu mình tóc trắng, trai gái tóc trắng đều mê 🤧🤧

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK