"Mời ngồi."
Chỗ ở của thiền sư Nhược Liên vô cùng đơn sơ, khác hẳn sự huy nga tráng lệ bên ngoài chùa miếu.
Ngay cả nước trà dùng để đãi khách cũng là lá trà bình thường nhất, có vẻ như cũng đã cất giữ rất nhiều năm.
Cũng may Quý Từ cũng không phải là quý nhân kim tôn ngọc quý hàng thật, dù có đặt tất cả các loại trà trên thế giới trước mặt anh, anh cũng chỉ nếm ra được một mùi vị.
Đến khi Quý Từ uống trà, thiền sư Nhược Liên mới nhàn nhạt nói:
"Không biết hôm nay điện hạ đến đây là vì chuyện gì?"
Quý Từ đặt tách trà lên bàn, một tay chống cằm, khuỷu tay chống lên đùi, trông rất phong lưu tùy tiện, giống như một liễu công tử, hỏi:
"Nói vậy, không có chuyện gì thì không thể đến tìm đại sư sao?"
Trong giọng anh chứa ý cười, nghe vào tai không khác gì lời nỉ non yêu thương của người tình.
Thiền sư Nhược Liên bình tĩnh nhìn anh: "Điện hạ không cần phải đánh đố, có chuyện gì, nói thẳng ra là được."
Vừa dứt lời, Quý Từ lập tức bật cười.
Anh quay đầu trao đổi ánh mắt với Tần Giác, sau đó nói: "Thật ra chỉ muốn hỏi một chút, hôm qua đại sư vẫn còn khỏe, sao hôm nay lại ốm yếu như vậy?"
Nghe vậy, thiền sư Nhược Liên hơi sửng sốt.
Tách trà trong tay hắn thật ra không phải là nước trà, mà là thuốc.
Lời này khiến động tác uống thuốc của thiền sư Nhược Liên khựng lại, bất giác bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu:
"Ta không biết, là bệnh kỳ lạ, cứ cách một thời gian là sức khỏe của bần tăng xuất hiện vấn đề, không biết lý do."
Ngay cả hắn cũng không rõ sao?
Quý Từ hơi kinh ngạc.
Anh quan sát biểu cảm của thiền sư Nhược Liên, muốn tìm ra sơ hở trên đó.
Nhưng rất tiếc, dù Quý Từ có cố gắng thế nào, khuôn mặt kia vẫn luôn rất bình tĩnh, ngay cả vẻ khó hiểu cũng không có gì lạ.
... Chẳng lẽ không có nói dối?
Khi thiền sư Nhược Liên xuất phát vào cung và này nọ với Hiền phi, hắn có nghĩ tới sức khỏe của mình sẽ xảy ra vấn đề không?
Nhìn khuôn mặt của thiền sư Nhược Liên, Quý Từ có chút không biết nên hỏi thế nào.
Một là khuôn mặt này có tính lừa gạt cực mạnh, hai là sợ rút dây động rừng.
Kết quả là, anh thay đổi vấn đề khác:
"Đại sư rất quen thuộc hoàng cung sao?"
Thiền sư Nhược Liên: "Cũng tạm, chỉ là hai ba ngày nay bệ hạ có triệu bần tăng tiến cung niệm kinh, nơi quen thuộc nhất có lẽ là Dưỡng Tâm Điện và Ngự Thư Phòng."
Nghe vậy, ngón tay Quý Từ khẽ nhúc nhích:
"Vậy đại sư đã từng gặp Hiền phi nương nương chưa?"
Nói xong, anh nghiêm túc quan sát biểu cảm của thiền sư Nhược Liên.
Thiền sư Nhược Liên hơi kinh ngạc, dường như không rõ vì sao đột nhiên lại nhắc đến Hiền phi nương nương.
Nhưng thấy Quý Từ nghiêm túc như thế, hắn cũng trả lời đúng sự thật:
"Hiền phi nương nương là sủng phi của bệ hạ, thường xuyên đến Ngự Thư Phòng mài mực cho bệ hạ, tất nhiên là từng gặp."
"Ồ, đã từng gặp à."
Lúc Quý Từ nói lời này, giọng điệu của anh rất chậm rãi, âm cuối còn kéo dài, giống như đang kể chuyện cười.
Thiền sư Nhược Liên nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, hơi cau mày:
"Điện hạ nói cái này để làm gì?"
Quý Từ quan sát biểu cảm của hắn, phát hiện trên vẻ mặt thiền sư Nhược Liên có chút tức giận.
Đáng tiếc khi nói về chính sự, Quý Từ không có thói quen bỏ dỡ nửa chừng.
Cho dù đã phát hiện ra cảm xúc của thiền sư Nhược Liên, nhưng anh vẫn chọn tiếp tục hỏi:
"Đại sư hà tất phải tức giận? Ta chỉ muốn hỏi quan hệ giữa ngươi và Hiền phi nương nương là thế nào thôi."
Anh vừa nói xong, thiền sư Nhược Liên không lập tức trả lời, mà là nhìn Quý Từ bằng ánh mắt đầy giận dữ.
Thiền sư Nhược Liên nhắm mắt lại: "Không biết bần tăng đắc tội điện hạ nơi nào, lại khiến điện hạ đến tận đây để bôi nhọ bần tăng."
Nghe vậy, Quý Từ rất thích thú lặp lại lần nữa: "Bôi nhọ?"
"Vì sao đại sư lại chắc chắn bổn điện hạ bôi nhọ ngươi?"
Nhược Liên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt trong sáng: "Thanh giả tự thanh, chuyện chưa từng làm, bần tăng sẽ không thừa nhận."
"Bần tăng là người xuất gia, điện hạ nghĩ như vậy là trái với giới luật."
Trong lòng Quý Từ nói, vậy thì chưa chắc, từ xa xưa đã có rất nhiều nhà sư vi phạm giới luật, không chỉ có mỗi Nhược Liên.
Đáng tiếc, lời nói trên đã chọc giận thiền sư Nhược Liên.
Hắn vung tay áo lên, thu dọn đồ trên bàn: "Điện hạ, mời về."
Quý Từ nhìn chằm chằm thiền sư Nhược Liên một lúc, phát hiện không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào trên người hắn thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra ngoài, Quý Từ vô tình giơ tay lên, một tia sáng xanh đậm hoàn toàn xâm nhập vào mu bàn tay của thiền sư Nhược Liên, ngay sau đó lập tức tiêu tan.
Sau khi xong việc, Quý Từ mới hoàn toàn thu hồi ánh mắt, vén vạt áo đi qua ngạch cửa.
"Kẹt!"
Đại môn bị đóng lại.
Quý Từ không ở đây lâu, mà là dẫn Tần Giác đến bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện.
Khách hành hương trong chùa Thanh Tịnh rất đông, khi đi ngang qua hòm công đức, Quý Từ nghiêng đầu hỏi:
"Đệ có mang theo tiền không?"
Tần Giác không nói chuyện, rất tự giác giao túi tiền cho anh.
Quý Từ móc mấy nén bạc vụn ném vào hòm công đức, thầm nghĩ nếu Phật Tổ đã ra sức, thì phù hộ Lương Hoàng nhiều chút, đừng để hắn đã lớn tuổi còn bị tà ám quấn thành bánh chưng.
Trong lòng anh nghĩ như vậy thì cũng nói thẳng ra như vậy.
Tần Giác đứng bên cạnh nghe thấy, y chớp mắt một cái, do dự nói:
"Sư huynh, huynh làm vậy có khả năng Phật Tổ sẽ không nghe thấy đâu."
Quý Từ thản nhiên cười: "Không nghe thấy thì cũng phải nghe thấy, nếu chùa Thanh Tịnh đã được xây ở kinh thành, được hoàng gia phù hộ, vậy tức là bọn họ ăn lương của hoàng cung, cầm bổng lộc của hoàng gia."
"Trên đời này nào có đạo lý đã lấy tiền mà không chịu làm việc? Cho dù là chư thiên thần phật hạ phàm cũng phải tuân theo quy định của nhân gian."
Anh nói xong, Tần Giác sửng sốt.
Sau khi suy tư một lúc lâu, y cười nói: "Sư huynh nói đúng."
Câu từ của sư huynh thật mới lạ, không hổ là sư huynh nhà y.
Hai người cúng tiền nhang đèn xong thì đi vào sân Đại Hùng Bảo Điện.
Nơi này có một cây hoa đào, tháng 9 lá vàng, nhưng cái cây này lại đang nở hoa, cánh hoa đào hồng phấn bay lả tả rồi rơi xuống đất, trải đầy mặt đất, cũng có thể coi là một cảnh đẹp.
Dưới cây hoa đào có một tiểu hòa thượng cầm tấm mộc, Quý Từ thấy thì dâng lên hứng thú, đi qua đó.
Tiểu hòa thượng thấy có người tới, lập tức bình tĩnh đứng thẳng người:
"Hai vị thí chủ, các ngươi cũng đến cầu nhân duyên?"
Nghe vậy, Quý Từ hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Chùa miếu của các ngươi cũng lo chuyện nhân duyên?"
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần viết tên người trong lòng lên tấm mộc, treo lên cây, là có thể sống cùng người trong lòng mãi mãi, sống cùng nhau đến già."
Quý Từ khẽ nhướng đuôi mày: "Thần kỳ vậy à, không phải đang lừa gạt chứ?"
Tiểu hòa thượng cười xấu hổ: "Kiếm thêm chút thu nhập cho chùa miếu mà thôi."
"Ngươi cũng thành thật nhỉ." Quý Từ cũng không ngờ tiểu hòa thượng lại thừa nhận như thế.
Tiểu hòa thượng gãi đầu, đưa tấm mộc cho Quý Từ:
"Thí chủ đến thử xem, một lần mười văn tiền."
Mười văn tiền, cũng không đắt lắm, nhưng Quý Từ vẫn hơi do dự.
Đáng tiếc Quý Từ không do dự được lâu, Tần Giác đứng phía sau đã nhận tấm mộc thay anh.
Tần Giác nghiêm túc viết tên mình và Quý Từ lên tấm mộc, lúc liếc nhìn qua thì thấy Quý Từ đang nhìn mình, y khẽ mỉm cười:
"Sư huynh, đệ muốn thử một chút."