Tần Giác có đau hay không, Quý Từ không biết, nhưng tay anh bị Tần Giác nắm chặt đến mức muốn gãy.
Anh rưng rưng nước mắt bảo Tần Giác buông tay ra, vừa vui vẻ ôm ngược lại y.
Anh không thể giải thích được cảm xúc của mình, như kiểu vào khoảnh khắc sắp chết thì có người đột nhiên lao đến giúp anh.
Mặc dù nói ra có vẻ thô, nhưng Quý Từ thực sự cảm thấy Tần Giác lúc này có chút giống thiên thần hộ mệnh của mình.
Giáng xuống từ bầu trời mang theo những tia sáng vô tận.
Mặc dù trên người vị thần này có mùi máu tanh nồng nặc.
Nhưng Quý Từ không quan tâm, chỉ ôm chặt cổ và lưng Tần Giác để xác nhận sự hiện diện của y.
Tần Giác cảm thấy sư huynh như vậy rất dễ thương, y mặc bộ y phục đẫm máu, không coi ai ra gì, đứng trước mặt lão tổ Tam Thanh, trong lòng y là sư huynh đang lặng lẽ khóc, dáng vẻ dịu dàng an ủi hoàn toàn đối lập với bộ y phục hiện giờ của y.
"Được rồi, nếu sư huynh muốn khóc thì khóc đi, ta luôn ở đây."
Nói xong, y chậm rãi ngâm nga.
Không biết là giai điệu ở đâu, nhưng lại nhẹ nhàng du dương.
Tần Giác không nói nhiều, nhưng khi Quý Từ lo lắng, y sẽ nhẹ nhàng ừm một tiếng để chứng minh mình vẫn còn ở đây.
Lúc này, trong lòng đám quần chúng xem kịch lại dậy lên một trận sóng to gió lớn.
Khe Hỏa Trại... Đó là hơi thở của khe Hỏa Trại.
Tiên nhân ngã xuống nơi đó, để lại kho báu và nội đan khiến người ta phải ghen tị.
Vô số tiên môn tiến vào khe Hỏa Trại, cuối cùng lại chật vật rồi đi, Tần Giác chỉ là một đứa nhóc, sao có thể thành công?!
Nhưng tiên lực bàng bạc khiến không ai có thể tranh cãi được.
Đó đúng là hơi thở chí bảo của khe Hỏa Trại, xem ra người đàn ông dịu dàng trước mặt đã hấp thu nội đan của tiên nhân.
Đây mới là chân chính kế thừa y bát của tiên nhân, pháp lực vô biên.
Trên mặt mọi người đều là vẻ hoảng sợ, ngay cả chưởng môn Cửu Trọng Thiên cũng nhảy ra từ đằng sau đám đông, kéo chặt cổ áo Đường Tử Thần ra phía sau:
"... Nói cho phụ thân của con biết, chuyện gì đang xảy ra?"
Mọi sự náo động trong đám đông được không lọt vào mắt Quý Từ.
Sau khi tâm trạng bồn chồn đã bình tĩnh lại, Quý Từ cảm thấy hơi mất mặt.
Anh giơ tay lau nước mắt, tay áo lập tức ướt đẫm.
Nhìn nó, Quý Từ hơi khựng lại, sau đó nhìn vào đầu vai Tần Giác, dĩ nhiên nơi đó cũng ướt nhẹp.
Đệt... Anh khóc lâu vậy à?
Quý Từ cẩn thận thu hồi suy nghĩ, ổn định hơi thở, đảm bảo khi nói chuyện sẽ không bị khó thở mới hỏi:
"Đệ... Đệ có khỏe không?"
Ngón tay thon dài của Tần Giác nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt của Quý Từ, nghe vậy thì bật cười:
"Đương nhiên, mặc dù khe Hỏa Trại nguy hiểm, nhưng khi nghĩ đến sư huynh, nơi này sẽ không đau nữa."
Nghe thấy cái tên xa lạ, Quý Từ hơi sửng sốt, sau đó vô cùng lo lắng: "Đệ, cuối cùng đệ đã đi đâu vậy? Thương tích của đệ có nặng lắm không?"
Nói xong thì định vén tay áo Tần Giác lên.
Tần Giác khẽ mím môi, bình tĩnh thu tay lại, nắm lấy bàn tay đang gây rối của Quý Từ: "Không có gì quan trọng, vậy sư huynh dạo gần đây ở bên này thế nào?"
Trong tiềm thức của Quý Từ cảm thấy y đang cố che giấu điều gì đó, đang định tức giận hỏi, ngẩng đầu lên thì thấy một thanh kiếm sắc bén xuất hiện trước mặt.
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, lao đến bảo vệ Tần Giác ở phía sau.
Cơn đau trong tưởng tượng không xuất hiện, Quý Từ run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy không biết vì sao thanh kiếm trong tay Thanh Ngọc lại bị bẻ cong.
Sau khi mũi kiếm đổi hướng thì đâm thẳng vào ngực Thanh Ngọc.
Lông mi Quý Từ khẽ run, anh từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện màu đen trong mắt Thanh Ngọc trở nên đặc sệt khiến người khác không thể phân biệt được cảm xúc của hắn, làm cho Quý Từ vô cớ run lên.
Dù bị thanh kiếm của mình làm bị thương nhưng Thanh Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Từ.
Quý Từ cảm thấy có lẽ lúc này Thanh Ngọc đã điên rồi.
"Ngươi..." Khóe môi Thanh Ngọc chảy ra một dòng máu, hắn vừa mở miệng đã bắt đầu ho khù khụ, hắn cố nén cơn đau trước ngực, trong giọng nói lại chứa chút oán độc, "Vì sao? Chúng ta có đối xử không tốt với ngươi sao?"
Nghe hắn nói vậy, yết hầu Quý Từ lên xuống, anh không muốn nhìn Thanh Ngọc nữa, nghiêng người đi ra sau Tần Giác.
Thật khó mà nói, nên anh chọn cách trốn tránh.
Suy cho cùng, trông Tần Giác bây giờ rất mạnh.
Trong giọng Tần Giác mang theo ý cười: "Sư huynh, nhắm mắt lại."
Quý Từ không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Làm chuyện xấu thì cứ làm chuyện xấu đi, Quý Từ không định làm người tốt.
Bên tai vang lên tiếng nổ mạnh, tiếng sấm sét mây mưa, tiếng quỷ gầm, còn có chất lỏng ấm áp nào đó rơi xuống người anh, nhưng trước khi Quý Từ kịp chạm vào thì Tần Giác bên cạnh sẽ nhẹ nhàng lau sạch cho anh.
Thậm chí Quý Từ còn nghe thấy âm thanh giống như núi lửa phun trào.
Quỷ Vực dần dần bị áp đảo, bí cảnh sụp đổ từng chút một.
Đến khi Quý Từ mở mắt ra, anh chỉ thấy một mớ hỗn độn.
Khu chợ náo nhiệt của con người đã hoàn toàn biến mất, khung cảnh chỉ còn lại một màu đỏ đậm.
Thi thể của đám quỷ ma chất đống thành một ngọn núi nhỏ, giống như lần trước khi Quý Từ đến đây.
Quỷ Vực lại bị giết.
Không, ở đây không chỉ có thi thể của đám quỷ ma.
Còn có của những khách khứa đó.
Nhận ra điều này, Quý Từ bất giác lạnh sống lưng.
Không biết từ khi nào, Tần Giác đã rời khỏi bên cạnh anh.
Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ, Quỷ Vực to như vậy, chẳng lẽ chỉ còn lại một mình anh thôi sao?
Quý Từ tiến lên mấy bước, dưới chân đá vào thứ gì đó mềm mềm.
Anh từ từ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một cái đầu.
Quý Từ nhận ra khuôn mặt này, khi anh bị bắt thành hôn cùng đám Vân Thời, hắn là người hét lên sung sướng nhất.
Không ngờ chỉ mới đó đã bị người ta chặt đầu vứt ở ven đường.
Quý Từ run rẩy hít một hơi, không nhìn nữa, tăng tốc chạy về phía trước.
Cách đó không xa, Tần Giác đang cầm một thanh kiếm màu trắng bạc, đi dạo trong núi thây biển máu, thỉnh thoảng, lưỡi kiếm sắc bén sẽ cắt trúng thi thể của một người xui xẻo bên đường, nhưng Tần Giác chưa từng để ý.
Trên thực tế, y cũng không ngờ đám Thanh Ngọc, Cô Hồng, Hàn Sinh lại không biết yếu như vậy, ở trước mặt sức mạnh nội đan tiên nhân, cho dù là trưởng lão Đạo Tông cũng rất khó chịu nổi một kích.
Nhưng như vậy cũng hợp ý y.
Dù sao thì Quỷ Vực đã hoàn toàn hỗn loạn, Tần Giác chém bọn họ đến khi sắp chết thì giấu vào một góc ở Quỷ Vực.
Khi Quý Từ tìm thấy Tần Giác, y đang cầm kiếm, chĩa mũi kiếm vào một thi thể bên đường.
Quý Từ bất chấp tất cả, gọi tên của y: "Tần Giác!"
Tần Giác giết người đến đỏ cả mắt hơi khựng lại, y từ từ nhìn qua, khi phát hiện đó là Quý Từ, tay y hơi thả lỏng.
Linh kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng "leng keng".
Y lảo đảo đi đến trước mặt Quý Từ, ôm anh thật chặt.
Giọng thanh niên run run, môi dán vào gáy Quý Từ, nức nở nói:
"Nhiều người chết quá, sư huynh, ta sợ quá..."
Y giết cả Quỷ Vực, sau đó ôm lấy Quý Từ, nói rằng y sợ người chết.
°°°°°°°°°
Lời editor: Tự nhiên nhớ Brook chém ma, rắc muối vô miệng ma cho ma chết xong hét lên sợ ma quá:)))