Nói thật, Quý Từ không ngờ Tần Giác lại tin mấy thứ này.
Anh nghiêng đầu: "Thật sự muốn treo cái này sao?"
"Vâng." Tần Giác gật đầu không chút do dự.
Y cụp mắt nhìn Quý Từ, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là muốn thử một chút, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh sư huynh."
Nghe xong câu trả lời này, Quý Từ nổi hứng muốn trêu chọc y, cố ý nói:
"Chẳng lẽ đệ không tin ta sao? Phải dùng thứ hư vô mờ mịt này trói buộc ta?"
Quả nhiên, nghe anh nói xong, trên mặt Tần Giác xuất hiện lộ vẻ hoang mang.
Trước đó không lâu, y mới bị Quý Từ đánh, bây giờ nói chuyện càng trở nên cẩn thận hơn:
"Không phải đâu, sư huynh, chỉ là ta cảm thấy làm vậy rất thú vị, rất lãng mạn..."
Y nắm lấy một góc nhỏ tay áo của Quý Từ, cầu xin:
"Trong tiểu thuyết cũng thường nói, nam nữ chính sẽ cùng đến miếu chùa cầu nhân duyên, sư huynh, ta cũng muốn đến miếu chùa với huynh thử."
Thấy thế, Quý Từ "chậc" một tiếng, vươn tay xoa đầu Tần Giác:
"Ui, đáng thương vậy á?"
Đôi mắt đen nhánh của Tần Giác nhìn Quý Từ chăm chú, trong mắt ươn ướt.
Giống như đang nói trong im lặng —— đúng vậy, y rất là đáng thương.
Giống như con chó lớn dùng trăm phương ngàn kế để cầu sự thương hại của người trong lòng.
Nhưng quả thật chiêu này rất hữu dụng đối với Quý Từ.
Anh nhận tấm mộc trong tay tiểu hòa thượng, học theo Tần Giác, viết tên của mình và tiểu sư đệ lên, sau đó treo lên cây hoa đào cùng Tần Giác.
Hai tấm mộc dính chặt vào nhau, dải ruy băng đỏ treo bên dưới bị gió thổi bay phất phới, chẳng mấy chốc đã quấn lấy nhau, như là đuôi của hai con cá chép trung trinh đến chết cũng không buông ra.
Quý Từ xua tay hai cái: "Không tệ, rất đẹp."
Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Tần Giác.
Quả nhiên, trong mắt y không giấu nổi sự vui mừng.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã khiến y vui vẻ.
Quý Từ vẫn luôn cho rằng bản thân không được thông minh, nhưng bây giờ xem ra, Tần Giác cũng không thông minh cho lắm.
Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy đã tiêu 20 văn tiền.
Lúc này, Quý Từ chưa từng nhắc đến việc, trước đây anh từng cầm ví của Tần Giác rồi rải tiền khắp nơi.
Sau khi rời khỏi chùa miếu, bầu không khí giữa hai người không còn căng thẳng như trước nữa.
Chủ yếu là Tần Giác vui vẻ, nắm lấy tay Quý Từ nhất quyết không buông, như thể chỉ cần Quý Từ rời đi là y sẽ chết vậy.
Cũng may Quý Từ chịu chiều ý y.
Bọn họ không đi xe ngựa, mà chọn đi dạo quanh các con phố ở kinh thành một lúc.
Ở kinh thành có rất nhiều món ăn ngon, đồ ăn ở các quán ven đường cực kỳ ngon.
Mỗi lần đi ngang qua là lại khiến Quý Từ thèm ăn, mua từ phố này sang phố khác.
Trên đường có đi ngang qua một hiệu sách, dư quang khóe mắt của Quý Từ nhìn thấy gì đó, thoáng dừng chân lại.
Anh nhìn đống sách lộn xộn đó, nói đúng hơn... Là nhìn một trong những tiểu thuyết trên đó.
Vị trí của cuốn tiểu thuyết cực kỳ bí ẩn, bị đặt dưới chót các loại sách khác, nếu không tìm kỹ sẽ không thấy.
Sở dĩ Quý Từ có thể chú ý đến nó, là vì cái tên bị lộ ra của cuốn tiểu thuyết đó, in ba chữ to —— "Tiếu Cảnh Vương".
Cụ thể là cái gì, Quý Từ không biết.
Nhưng chỉ với cái tên này thôi cũng đủ khiến anh tò mò.
Vì vậy anh đã chọn cuốn này từ trong đống sách linh tinh.
Bây giờ, tiêu đề đầy đủ của cuốn sách cuối cùng cũng lộ ra đầy đủ cho Quý Từ ——
《 Nến đỏ trướng ấm: đêm xuân của tiểu sư đệ bá đạo và Tiếu Cảnh Vương 》.
Quý Từ: "..."
Anh ngơ ngác nhìn chữ trên cuốn tiểu thuyết, gần như không thể nhận ra mặt chữ trên đó.
Cùng lúc đó, Tần Giác cách đó không xa, thấy anh đột nhiên ngây người bất động thì đi tới:
"Sư huynh, làm sao vậy?"
Vừa dứt lời, Tần Giác cũng thấy những con chữ trên cuốn tiểu thuyết.
Vì vậy, y cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, chủ hiệu sách thấy Quý Từ cứ cầm cuốn tiểu thuyết không buông, tưởng rằng anh rất thích nó, thế là xoa xoa tay đi tới, thần thần bí bí:
"Khách quan, ngươi thích cuốn này à? Không dối gạt gì ngươi, đây là cuốn cuối cùng của cửa hàng nhỏ này rồi, bán cho ngươi 5 văn tiền một cuốn."
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Quý Từ lại là —— cuốn sách khiêu dâm của Cảnh Vương uy nghiêm là anh chỉ đáng giá 5 văn tiền?!
Đây không phù hợp với lẽ thường!
Quý Từ lật cuốn tiểu thuyết lại, đập vào lòng bàn tay, bình tĩnh nói:
"Không, ta không thích."
Chủ hiệu sách không tin, còn tưởng anh chỉ đang xấu hổ, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ hơn:
"Ấy nè, xấu hổ cái gì chứ? Để ta nói cho khách quan biết, đây chẳng những là cuốn cuối cùng của cửa hàng nhỏ này, mà còn là cuốn cuối cùng trên toàn bộ thị trường! Ngươi không biết hệ liệt của cuốn tiểu thuyết này nổi tiếng cỡ nào đâu, nếu hôm nay ngươi không mua, sau này có thể sẽ không mua được nữa đâu!"
Quý Từ vốn không định mua, nhưng sau khi nghe chủ tiệm nói xong, anh lại bắt đầu hơi do dự.
... Thật ra anh cũng rất tò mò trong cuốn tiểu thuyết này viết cái gì.
Quý Từ nhìn chòng chọc vào tiêu đề cuốn tiểu thuyết, siết chặt ngón tay, dáng vẻ rất là do dự.
Thấy anh rối rắm như thế, Tần Giác đang đứng phía sau lập tức trả tiền mà không chút nghĩ ngợi:
"Mua."
Chủ hiệu sách lập tức vui vẻ nhận tiền: "Ồ được, khách quan cứ cầm lấy!"
Quý Từ lập tức hoàn hồn, anh nắm chặt cánh tay Tần Giác, hét nhỏ: "Đệ làm cái gì vậy hả?!"
Tần Giác vô tội nhìn qua: "Ta tưởng sư huynh thích."
Quý Từ nghẹn họng.
—— Quả thật anh có thích.
Nhưng cái này có thể biểu hiện ra ngoài sao? Rất rõ ràng là không thể.
Anh lắp bắp: "Vậy cũng không thể tùy tiện mua mà không màng đến ý kiến của ta."
Dáng vẻ này của Quý Từ, người sáng suốt đều có thể nhận ra anh đang mất tự nhiên.
Nhưng Tần Giác vui vẻ cưng chiều anh, cười gật đầu: "Vậy sau này ta sẽ chú ý, sư huynh, đi thôi?"
Quý Từ niết cuốn tiểu thuyết trong tay: "Đệ đi trước đi, ta đứng đây thêm một lát."
Mặc dù không biết là vì sao, nhưng Tần Giác vẫn ngoan ngoãn đi trước.
Thấy người kia đã đi xa, Quý Từ vội nhỏ giọng nói với chủ hiệu sách:
"Ta cảm thấy giá của cuốn tiểu thuyết này rất không hợp lý."
Nghe được lời này, chủ hiệu sách sửng sốt: "Vì sao?"
"Còn vì sao gì nữa?!" Quý Từ nghiêm túc nói, "Đây là cuốn tiểu thuyết viết về Cảnh Vương đó! Cảnh Vương là người phương nào, hắn là hoàng tử được đương kim thiên tử cưng chiều nhất, lại còn tu tập tiên pháp từ nhỏ, dung mạo xuất chúng, khí chất hơn người, tu vi cao thâm, quả thực là nhân vật thần tiên có một không hai trên thế gian!"
"Tiểu thuyết có liên quan đến hắn, sao lại chỉ có 5 văn tiền?!"
Chủ hiệu sách nghe anh dong dài, cũng cảm thấy có lý: "vậy ý khách quan là, muốn tăng giá?"
Quý Từ lấy một nén bạc ra, trịnh trọng đặt vào tay chủ hiệu sách:
"Không cần tăng giá lên cao hơn mức này, nhưng nhất định không thể quá rẻ."
Khi nhìn thấy một nén bạc kia, mắt chủ hiệu sách sáng ngời, không còn quan tâm đến gì khác nữa, đưa hai tay ra cung kính nhận lấy nén bạc:
"Khách quan yên tâm, những cuốn tiểu thuyết sau này của Cảnh Vương, ta chắc chắn sẽ tăng giá cao!"
"Không chỉ như vậy, ta cũng sẽ kéo những hiệu sách ở kinh thành cũng tăng giá theo!"
Quý Từ quăng cho hắn một ánh mắt khen ngợi: "Không tệ, rất nhiệt tình, làm ăn buôn bán phải thế."
Anh đang vui vẻ, thế là hóa thân thành Tán Tài Đồng Tử, lại đưa thêm không ít tiền cho chủ hiệu sách.
Chủ hiệu sách bán được đơn hàng, vui đến mức cười không thấy mắt, chỉ cảm thấy hôm nay mình thật may mắn, gặp được một người coi tiền như rác.
Vài ngày sau, giá cả của cuốn tiểu thuyết về Cảnh Vương trong kinh thành tăng vọt, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của dân chúng.
Việc giá cả tăng đột ngột được đồn là do Cảnh Vương đích thân ra tay sửa lại, nhưng độ đáng tin của lời đồn này không cao, không có ai tin cả.