Đúng là Hàn Sinh, nhưng trông đối phương có hơi chật vật, như là vừa đánh nhau với người khác xong thì vội vàng chạy đến đây.
Sau khi nhìn thấy người, trong mắt Hàn Sinh mang theo chút bối rối, dường như không biết nên đối mặt với anh thế nào, khuôn mặt nghiêm túc dịu đi một chút:
"Tiểu Từ, ta..."
Quý Từ không nghe hết đã xoay người rời khỏi cửa sổ.
Giả vờ tình cảm sâu đậm như vậy thì có ích gì, cũng không thể dẫn anh ra ngoài.
Thay vì lãng phí thời gian trò chuyện với Hàn Sinh, còn không bằng đi dạy Liên Giao viết chữ.
Dường như Hàn Sinh cũng không ngờ Quý Từ không thèm đợi hắn nói xong đã rời đi, nhất thời sắc mặt tệ đi.
Hắn đứng tại chỗ vài giây, vết máu trên người đã sẫm màu, dường như đã bị dính từ lâu.
Hàn Sinh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn trèo qua cửa sổ tiến vào.
Khi đáp đất, hắn đi về phía trước một khoảng thì nhìn thấy Quý Từ ngồi bên cạnh bàn, vừa cắn quả táo vừa trò chuyện với một nữ tử xa lạ ngồi đối diện.
Sắc mặt Hàn Sinh lập tức trở nên khó coi.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng ổn định hô hấp của mình, khi mở miệng lại lần nữa thì giọng điệu đã bình tĩnh hơn không ít:
"Tiểu Từ, ngươi đến đây, chúng ta tâm sự."
Quý Từ khó hiểu nhìn hắn, mắt trợn trắng:
"Sao nào, ngươi không có chân à?"
Có mấy bước đi đường cũng phải kêu anh đi qua, có ý gì, rốt cuộc là ai cầu xin ai nói?
Hàn Sinh: "..."
Hắn cau mày đi đến phía trước vài bước, vừa hay dừng lại bên cạnh bàn.
Ngay sau đó, ánh mắt dừng trên người Liên Giao, biểu cảm rất không tán thành.
Liên Giao nhát gan, bây giờ bị người không có ý tốt nhìn chằm chằm, cơ thể khẽ run lên.
Thấy thế, Quý Từ an ủi: "Không sao, hắn sẽ không làm gì ngươi, ngươi cứ viết tiếp là được."
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn về phía Hàn Sinh:
"Ngươi đủ rồi đấy, nơi này chỉ lớn có nhiêu đây, ngươi muốn để nàng đi đâu?"
"Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút đi."
Tính cách Quý Từ không được tốt cho lắm, người khác đối xử với anh hơi tốt một chút, anh có thể lập tức lên mặt.
Chẳng hạn như bây giờ, kể cả Vân Thời, Hàn Sinh, hoặc là Thanh Ngọc, vì vậy Quý Từ có thể tỏ thái độ với bọn họ mà không chút kiêng nể gì.
Dù sao thì các ngươi cũng không nỡ đụng đến ta, chẳng phải ta muốn làm thế nào thì làm thế đó sao?
Quý Từ cắn quả táo, sau khi nuốt xuống thì dùng ngón tay chỉ:
"Viết chữ quá nặng tay, nước mực lem ra ngoài, viết nhẹ một chút."
Hàn Sinh nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mặt Quý Từ do chính anh viết, chữ bên trên xấu đến thái quá.
Thái dương hắn giật giật, cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.
Chữ của mình xấu thành như vậy, sao lại có can đảm để dạy người khác viết chữ?
Hàn Sinh nhìn khắp nơi, cuối cùng kéo một cái đệm hương bồ ra, ngồi xếp bằng bên cạnh bàn.
Đôi mắt đen láy vẫn luôn nhìn Quý Từ, tâm trạng căng thẳng hồi lâu cuối cùng cũng thả lỏng.
Sau khi biết được Quý Từ trở về tông môn, Hàn Sinh phải tốn rất nhiều công sức mới được cho phép tiến vào gặp anh.
Bởi vì Vân Thời nói nếu muốn gặp anh thì phải so chiêu với hắn qua hai nén hương, nếu không thì không cần bàn nữa.
Hàn Sinh cảm thấy hành vi này của Vân Thời quá trẻ con, nhưng trước giờ người nọ toàn làm việc theo cảm tính, có trẻ con hay không cũng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Không còn cách nào khác, Hàn Sinh chỉ có thể đồng ý với quy tắc của Vân Thời, căng thẳng suốt hai nén hương, suýt nữa mất đi nữa cái mạng, lúc này mới gặp được Quý Từ.
Thật ra hắn... Có hơi căng thẳng.
Hàn Sinh nhìn bọt nước dính trên đầu ngón tay Quý Từ, nhìn một hồi rồi mới hỏi:
"Trong khoảng thời gian ngươi ở dưới chân núi, có khỏe không?"
Ánh mắt Quý Từ chưa từng rời khỏi ngòi bút của Liên Giao, lười biếng nói:
"Tốt lắm, kể từ khi không cần nhìn thấy các ngươi nữa, ta cảm thấy thả lỏng vui vẻ rất nhiều."
Hàn Sinh: "..."
Hắn nhíu mày, hơi mím môi: "Vậy à? Nhưng sao ta nghe nói ngươi ở bên ngoài bị trúng cổ độc, cuối cùng còn phải dựa vào Cô Hồng mới qua khỏi?"
Động tác cắn táo của Quý Từ khựng lại, khó tin nhìn sang hắn:
"Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến vấn đề này? Nếu không phải vì ban đầu Cô Hồng bỏ cổ trùng vào trong linh thạch, ta sẽ bị thương chắc?"
"Giọng điệu kiểu ta tự làm tự chịu thế này là sao?"
"Sao vậy, còn đòi ta phải mang ơn đội nghĩa với các ngươi sao?"
Giọng điệu của Quý Từ mỗi một câu nặng nề hơn, hung hãn hơn, Hàn Sinh lập tức luống cuống.
Hắn không muốn chọc cho Quý Từ tức giận, chỉ là không biết vì sao luôn dẫm phải mìn.
Hàn Sinh vốn ít khi nói cười, ngay cả lời xin lỗi cũng rất vụng về, ấp a ấp úng nói:
"Thật sự xin lỗi, ta... Ta không biết là Cô Hồng..."
"Đến cả lời xin lỗi cũng không thể nói rõ ràng?" Quý Từ không chút khách sáo ngắt lời hắn, "Ta thấy ngươi ngay cả xin lỗi cũng không phải thật lòng thật dạ."
Những lời này rõ ràng là đang gây chuyện.
Liên Giao ngồi đối diện không khỏi mỉm cười, nhưng nhanh chóng mím trở lại.
Quý Từ càng nói như vậy, trong lòng Hàn Sinh càng lo lắng.
Hắn chỉ là muốn nhìn thấy Quý Từ, nhưng không biết vì sao lại biến thành tình trạng như bây giờ.
Đôi môi mỏng của Hàn Sinh hơi trắng bệch, hai tay vội muốn ôm lấy Quý Từ để tìm kiếm một chút an ủi, giọng khàn khàn:
"Thật sự xin lỗi, chỉ là ta có hơi sốt ruột."
Quý Từ làm như không nghe thấy gì, ném hạt táo vào khay cặn, giọng điệu ôn hòa chỉ dạy Liên Giao:
"Viết không tệ, nhưng nét bút có thể mượt mà hơn, lúc rảnh rỗi có thể luyện nét cong nhiều chút."
Liên Giao ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng."
Lúc này Quý Từ mới ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía Hàn Sinh.
Khóe môi thanh niên hơi nhếch lên, tư thế rất thong thả, y phục trên người được làm bằng chất liệu sang trọng, không có vẻ gì là bị đối xử tệ bạc, ngược lại được nuôi nấng như một con mèo yêu kiều, có bộ lông xinh đẹp, nhưng tính tình rất xấu, dù có làm thế nào cũng không muốn thân thiết với người.
Trong lúc nhất thời, Hàn Sinh hơi ngây ra.
Sau đó thì nghe Quý Từ ung dung nói:
"Nếu như thật lòng muốn xin lỗi ta, vậy ngươi dẫn ta ra ngoài đi."
Anh mỉm cười: "Chỉ cần ngươi dẫn ta ra khỏi nơi này, đừng nói là xin lỗi, ngươi có yêu cầu gì, ta cũng sẽ đồng ý."
Lời còn chưa dứt, Hàn Sinh vẫn chưa kịp phản ứng gì, hệ thống lại gấp muốn chết:
【 Đạ mú!! Không được! Ký chủ xin hãy suy nghĩ kỹ! 】
Phải mất một lúc lâu Quý Từ mới nhận ra đây là hệ thống, sau một hồi mới nói một cách sâu xa:
【 Ngươi còn biết đường về. 】
Anh không quan tâm đến hệ thống nữa, tiếp tục đối phó với Hàn Sinh.
Nói thật, Hàn Sinh đúng là đã bị mê hoặc, động tác gật đầu vừa thực hiện được một nửa thì đã bị chính hắn ngăn lại:
"... Không được."
Quý Từ xòe tay ra:
"Thấy không, ngươi giả bộ nghiêm túc tình cảm sâu đậm thì có lợi ích gì? Bản chất cũng đều là tâm lý biến thái giống Vân Thời muốn nhốt ta ở chỗ này cả đời."
Nếu đây là thế giới hiện thực, cả đám người kia không chừa một ai, chỉ cần một cú điện thoại là có thể bị bắt đến cục cảnh sát.
Quý Từ cảm thấy rất mệt mỏi.
Hốc mắt Hàn Sinh hơi đỏ lên, cảm xúc sắp sụp đổ:
"Ở chỗ này không tốt sao? Chúng ta cho ngươi ăn ngon uống ngon, người ngoài ai cũng tôn kính ngươi, ngươi muốn thứ gì, ăn món gì, chúng ta đều có thể tìm cho ngươi, vì sao còn muốn chạy ra ngoài?"
"Tần Giác có thể làm được những điều đó sao? Bây giờ hắn chưa chắc đã còn sống, tại sao ngươi lại khăng khăng treo chết trên một thân cây?!"
Nghe được lời này, Quý Từ hơi cau mày lại.
Nhưng Hàn Sinh lại không phát hiện ra, hắn vội mò mẫm trên người mình, cuối cùng lấy ra một chiếc đèn cỏ nhỏ đơn giản trong ống tay áo:
"Đồ ngươi đưa cho ta, ta vẫn còn giữ, chúng ta thật sự sẽ đối xử tốt với ngươi."