Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Bọn họ trò chuyện rất nhiều, đều là những câu chuyện trong nhà.

Cùng với âm thanh của tuyết, có cảm giác như hai người đã trở về những ngày sống trong viện nhỏ giống lúc trước.

Lại nghĩ đến hiện tại, không khỏi thương cảm.

Quý Từ không biết bọn họ có thể duy trì sự bình yên như này được bao lâu, chỉ cảm thấy mỗi một bước đi giống như đi trên mũi dao.

Anh biết rõ những người đó sẽ tìm tới đây.

Quý Từ mím môi, cuối cùng nói: "Nếu chúng ta mạnh hơn Vân Thời thì tốt rồi."

Nghe vậy, ngón tay Tần Giác khựng lại, nở một nụ cười khó hiểu.

Y cong mắt, an ủi: "Sẽ mạnh hơn thôi, huynh yên tâm."

Quý Từ bị nụ cười của y làm choáng váng, chỉ coi như y đang dỗ dành anh:

"Được, vậy ta chờ."

Bọn họ lại trò chuyện thêm một lúc, Tần Giác nhớ ra gì đó:

"Đúng rồi, Giới Tử Hoàn của sư huynh, có thể cho ta mượn một thời gian không?"

Giới Tử Hoàn?

Quý Từ vô thức sờ vào nhẫn bạc trên ngón tay mình.

Anh tháo Giới Tử Hoàn ra: "Sao vậy, đệ cần cái này để làm gì?"

Quý Từ không cầm Giới Tử Hoàn lâu, anh đưa cho Tần Giác mà không có chút cảnh giác.

Chiếc nhẫn bạc nguyên chất rơi vào tay Tần Giác.

Nói mới nhớ, chiếc nhẫn bạc này ban đầu là Tần Giác đưa cho anh.

Bây giờ chẳng qua là vật trở về với chủ.

"Có tác dụng." Tần Giác cười tươi hơn, cất Giới Tử Hoàn vào ngực, giọng nói cực nhẹ, "Ta sẽ dẫn huynh ra ngoài."

Y ôm Quý Từ vào lòng, đầu gác lên vai sư huynh, môi khẽ cọ qua má đối phương, tư thế vô cùng thân mật.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp:

"Ta yêu huynh, sư huynh. Dù thế nào ta cũng sẽ dẫn huynh ra ngoài."

"Chỉ cần huynh... Đừng vứt bỏ ta."

Giọng điệu vừa đau khổ vừa tủi thân, Quý Từ đau lòng ôm lấy y: "Nói ngốc nghếch cái gì đấy?"

Trong giọng nói của anh chứa ý tức giận: "Trong lòng đệ, ta là người lăng nhăng vậy sao?"

Nếu thật sự dễ thay lòng đổi dạ như thế, vậy anh cố chấp với Vân Thời nhiều ngày như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Tần Giác như nhận ra cảm xúc của Quý Từ, dần bình tĩnh lại:

"Ta biết rồi, sư huynh đừng giận."

Y hôn lên má Quý Từ: "Lần sau gặp lại, ta dẫn sư huynh đi xem pháo hoa nhé?"

"Pháo hoa?" Quý Từ không hiểu sao y đột nhiên nhắc đến chuyện này, "Được chứ, nhưng vì sao..."

"Một tháng nữa là mồng một Tết." Tần Giác nhỏ giọng nói.

Y hơi dừng lại, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Mồng một Tết xem pháo hoa, ta đến gặp huynh, được không?"

Mồng một Tết, Tết Âm Lịch.

Ngày đó chắc chắn rất náo nhiệt, đám Vân Thời... Cũng chắc chắn sẽ cố tìm cách ở lại cùng anh.

Nghĩ thôi cũng biết ngày đó canh gác chắc chắn rất nghiêm ngặt, sao Tần Giác có thể vào gặp anh được?

Trong lòng Quý Từ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng kiên định của Tần Giác, trái tim lại yên ổn lần nữa.

Anh ổn định tâm trạng lại: "Được."

Dù có thể gặp hay không, cứ quyết định trước vậy đi.

Coi như là điềm tốt?

"Hứa rồi đó, mồng một Tết chúng ta cùng đi xem pháo hoa." Quý Từ ngoéo tay Tần Giác như khi anh còn nhỏ, giọng nhẹ như có thể bị gió thổi bay, "Ngoéo tay, thắt nút."

-

Khi mặt trời xuống núi, trong Đạo Tông lại dâng lên một cuộc náo động khác.

Cho dù có Cô Hồng cố ý dung túng, nhưng Quý Từ đi lâu không về vẫn khiến Vân Thời chú ý.

Sắc mặt hắn không tốt lắm, lập tức bước ra khỏi Thái Cực Điện, trên đường đi còn đánh Cô Hồng một trận.

Cô Hồng không đánh trả.

Hắn ôm vết thương trước ngực, trên mặt lại đang cười, thậm chí hắn còn cười nhạo Vân Thời:

"Một chút thời gian để hắn tự do cũng không có, sư huynh, cứng quá thì gãy."

Bước chân Vân Thời khựng lại, khi nghiêng đầu, đường nét lạnh lùng cứng rắn:

"Chuyện của ta, không cần ngươi lo."

Cô Hồng cười nhạo một tiếng, xoay người trở về điện của mình.

Bên này, từ xa, Đường Tử Thần nhìn thấy bóng dáng bay nhanh đến đây, hắn nhanh chóng quyết định xoay người sang chỗ khác để mật báo.

Hắn ngơ ngác đứng trong gió lạnh vài canh giờ, tập trung canh gác.

"Đi nhanh đi nhanh! Vân Thời đến đây, Tần Giác ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Đường Tử Thần đã sửng sốt.

Trong góc nhỏ yên tĩnh, một mình Quý Từ lặng lẽ ngồi đó, ngoại trừ anh thì không còn nhìn ra bất kỳ dấu vết của người thứ hai nào.

Quý Từ mỉm cười, nói một cách ôn hòa: "Chỉ là ra ngoài giải tỏa thôi, sao khi trở về lại hoảng sợ như vậy?"

Anh nắm chặt lò sưởi trong tay, đầu ngón tay ửng đỏ ấm áp, giọng nhẹ nhàng:

"Còn không nhanh ngồi xuống đấy, chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi?"

......

Đến khi Vân Thời tới đây, hắn nhìn thấy Đường Tử Thần và Quý Từ trò chuyện rất vui vẻ trong góc nhỏ.

Mày anh giãn ra, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trầm thấp khiến toàn thân run lên, mái tóc đen đung đưa, làm nền khiến làn da càng thêm tái nhợt.

Trên dưới toàn thân, có lẽ chỉ có bàn tay đang ôm lò sưởi là có chút máu.

Vân Thời tức giận nhưng lại mỉm cười: "Quý Từ."

Nghe thấy giọng hắn, Quý Từ còn chưa quay đầu lại, nhưng nụ cười trên khóe môi đã dần biến mất.

Thấy cảnh này, Vân Thời chỉ cảm thấy đau mắt, trong lòng càng khó chịu hơn.

Trong lòng anh, hắn đáng ghét đến thế sao?

Quý Từ ngừng cười: "Sao vậy, ta đang ôn chuyện với người bạn cũ, Vân tông chủ cũng muốn đích thân đến đây canh gác sao?"

Anh buông lò sưởi trong tay ra, nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ lên cao.

Vân Thời bước nhanh đến phía trước, nhét lò sưởi vào lòng Quý Từ một lần nữa, giọng nói rất trầm và nghèn nghẹn:

"Ngươi nói là đang ôn chuyện với bạn cũ? Ngươi thật sự nghĩ ta không biết gì hết!"

Quý Từ không nhúc nhích.

Anh đẩy Vân Thời ra, phát hiện không đẩy được thì dứt khoát nằm yên: "Vậy ngươi nghĩ ta ra đây để làm gì?"

Thấy đối phương tức giận, nhưng bàn tay đang bóp chặt cổ anh lại run rẩy, dù có thế nào cũng không ra tay được, Quý Từ ngước mắt lên, vẻ mặt càng không kiêng nể gì:

"Vân tông chủ, ngươi không được rồi."

Vân Thời nhìn anh bằng ánh mắt âm u, không muốn cãi cọ với anh, trực tiếp kéo tay Quý Từ dẫn đi:

"Đi về với ta."

Lần này, cuối cùng Quý Từ cũng không giãy giụa nữa.

Anh quay đầu lại nhìn Đường Tử Thần, nở nụ cười ái muội:

"Yêu à, lần sau gặp."

Bề ngoài Đường Tử Thần rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như bị sét đánh, không nói nổi câu nào, chỉ có thể cười xấu hổ.

Chỉ vì một câu này, biểu cảm của Vân Thời lập tức trở nên khó coi.

Hắn dứt khoát ôm Quý Từ lên, thu anh vào vòng tay mình rồi dẫn đi.

Chỉ một giây sau, nơi này không còn bóng dáng của bọn họ.

Đừng Tử Thần ngồi trên ghế, nghĩ đến dáng vẻ của Quý Từ khi ở chung với Vân Thời, tức khắc biểu cảm trở nên cực kỳ phức tạp.

Rốt cuộc là ai đang khống chế ai?

Cứ cảm thấy Vân Thời bị Quý Từ xoay vòng... Thật đáng sợ.

Trong khi hắn đang suy nghĩ, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Đường Tử Thần quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Giác.

Hắn há miệng thở dốc, do dự mãi mới hỏi:

"Thật sự phải làm như vậy sao?"

Tần Giác vuốt ve nhẫn bạc trong tay, giọng nói bình tĩnh: "Chẳng lẽ còn có cách khác?"

"... Quả thật không có." Đường Tử Thần ủ rũ, "Nhưng rất nguy hiểm, nếu không cứu người ra được, ngươi sẽ..."

"Không sao đâu." Tần Giác lập tức ngắt lời hắn, nhìn vào nhẫn bạc, "Huống chi không còn cách nào khác."

Nhẫn bạc lóe lên ánh sáng nhỏ bé dưới ánh mặt trời, không biết có phải ảo giác hay không, hình như Đường Tử Thần nhìn thấy một tia máu xẹt qua bên trong nó.

Tần Giác mỉm cười:

"Ta còn có át chủ bài."

"Ngay cả khi ta thật sự chết ở đâu đó... Ta thành quỷ cũng sẽ ở bên cạnh huynh ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK