Sau sự kiện thuốc xổ, trưởng lão Đạo Tông cực kỳ tức giận, ông thề phải tìm ra thủ phạm đứng sau gây chuyện rồi đánh tên đó một trận no đòn!
Sau đó ông điều tra tới trên người tiểu đồ đệ vừa thu cách đây không lâu.
Trưởng lão Đạo Tông: "..."
Cô Hồng mở to đôi mắt ngấn nước, đáng thương vô cùng nhìn trưởng lão Đạo Tông.
Nhìn ánh mắt quen thuộc khiến người ta hít thở không thông này, nhất thời trưởng lão Đạo Tông không biết nên nói gì.
Cuối cùng chỉ hỏi một câu:
"Vì sao lại đổ thuốc xổ xuống giếng nước?"
Cô Hồng nhìn trưởng lão Đạo Tông, cười rất chân thành:
"Đại sư huynh kêu ta đổ."
Vân Thời cách đó không xa: "?"
Trong lòng trưởng lão Đạo Tông nghĩ quả nhiên là thế, chính tên khốn Vân Thời này đã dạy hư tiểu đồ đệ của ông!
Vân Thời siết chặt nắm tay: "Không phải như vậy, ta..."
Không đợi hắn nói xong, trưởng lão Đạo Tông đã cầm cây gậy trong góc lên, kéo Vân Thời lại đánh một trận.
Vân Thời: "."
Cô Hồng đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn đại sư huynh của mình bị đánh.
Sau khi hình phạt kết thúc, trưởng lão Đạo Tông kêu người kéo Vân Thời nửa chết nửa sống xuống, sau đó giơ tay gọi Cô Hồng đến, tận tình khuyên bảo:
"Cách đại sư huynh và tam sư huynh của ngươi xa một chút, chúng nó không phải là người tốt, có nghe không?"
Cô Hồng ngoan ngoãn gật đầu: "Ta biết rồi."
Sau đó lại hỏi: "Vậy nhị sư huynh của ta thì sao?"
Nghe vậy, trưởng lão Đạo Tông lộ ra nụ cười vui mừng:
"Nhị sư huynh của ngươi là người tốt, hai ngươi là bảo bối tâm can của vi sư, nhớ thường xuyên chơi với nhau, có nghe không?"
Cô Hồng mỉm cười gật đầu.
Hắn không có nói với trưởng lão Đạo Tông rằng, chính Thanh Ngọc là người đã xúi hắn đổ tội danh lên người Vân Thời.
Nguyên văn của Thanh Ngọc là:
"Ngươi chỉ cần ném tội danh lên đầu Vân Thời, sư tôn sẽ không nghi ngờ ngươi."
Quả nhiên là thế.
Kết quả là, Cô Hồng ngày càng hạ độc đệ tử Đạo Tông không thèm kêu nể gì, nhưng do bị Vân Thời uy hiếp, nên hắn chỉ dám hạ độc một ít thứ không đáng kể, sau khi làm xong thì đội nồi cho Vân Thời.
Đáng tiếc trò khỉ vu oan giá họa này không thể dùng quá lâu, mà Cô Hồng tuổi còn nhỏ không hiểu được đạo lý này.
Sau khi vu oan giá họa không biết bao nhiêu lần, trưởng lão Đạo Tông thở dài, kéo Cô Hồng đến hỏi:
"Ngươi thành thật nói cho ta biết, cuối cùng người hạ độc là ngươi hay là Vân Thời?"
Cô Hồng chớp chớp mắt, định nói là Vân Thời theo thói quen.
Nhưng còn chưa mở miệng đã bị trưởng lão Đạo Tông nghiêm khắc cảnh cáo:
"Nói thật!"
Suy cho cùng, trưởng lão Đạo Tông cũng là đại năng Tu Chân giới lúc bấy giờ, khi ông thả ra uy áp của kẻ mạnh, Cô Hồng căn bản không chống đỡ nổi.
Cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn thừa nhận.
Sau khi nghe Cô Hồng tự thuật, trước mắt trưởng lão Đạo Tông tối sầm lại.
Đầu tiên là ông xách Cô Hồng lên đánh một trận thật nặng.
Trưởng lão Đạo Tông đánh Cô Hồng còn mạnh hơn, tàn nhẫn hơn Vân Thời đánh Cô Hồng, sau khi trừng phạt xong, Cô Hồng cảm thấy mình như mất nửa cái mạng.
Hắn đáng thương vô cùng nhìn trưởng lão Đạo Tông, dáng vẻ cực kỳ tủi thân.
Bây giờ trưởng lão Đạo Tông nhìn thấy hắn đã thấy phiền, sau khi đánh xong thì kéo Cô Hồng ngồi xuống, nghiêm túc hỏi:
"Ngươi thành thật nói cho ta biết, độc trước đó có phải cũng do ngươi hạ hay không?"
Cô Hồng xoa cái mông bị đánh đến da tróc thịt bong, nước mắt lưng tròng gật đầu.
Trưởng lão Đạo Tông: "... Hình như ngươi rất ấm ức?"
Có nên nói hay không, Cô Hồng quả thật rất ấm ức.
Dù sao thì từ khi còn nhỏ hắn đã bắt đầu hạ độc người khác, ngay cả đại tư tế cũng không quản đến hắn, dựa vào cái gì khi đến Đạo Tông lại...
Trưởng lão Đạo Tông vừa nhìn thấy vẻ mặt của đứa nhỏ này là biết hắn không phục, ông tức đến máu chảy ngược, xách hắn lên đánh một trận tiếp.
Cô Hồng bị đánh đến sợ, sau này cũng không dám tùy tiện hạ độc đệ tử Đạo Tông nữa.
Trông đúng là ngoan hơn không ít.
Nhưng cũng chỉ là trông mà thôi.
Cô Hồng không được phép hạ độc đệ tử Đạo Tông, thế là hắn đi hạ độc đệ tử của các môn phái khác.
Khi bị trưởng lão Đạo Tông phát hiện, đệ tử của các môn phái khác suýt nữa không cứu được nữa.
Ngày đó Cô Hồng bị trói lên cột, bị trưởng lão Đạo Tông và đệ tử của các tông môn khác đánh nửa sống nửa chết.
Khi được thả xuống, Cô Hồng chỉ còn lại nửa hơi thở.
Hắn hơi nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bên tai là giọng của trưởng lão Đạo Tông hèn mọn xin lỗi người của các tông môn khác.
Cô Hồng không hiểu.
Chỉ là hạ độc thôi mà, trại Miêu có nhiều người bị hắn hạ độc như vậy, đại tư tế cũng không nói gì hắn, dựa vào cái gì bây giờ lại trói hắn rồi trừng phạt hắn như thế?
Nhưng sau chuyện này, trưởng lão Đạo Tông không dám dẫn Cô Hồng ra ngoài nữa, Cô Hồng cũng không dám tùy tiện hạ độc người khác.
Bây giờ hắn đã biết, Đạo Tông khác với trại Miêu.
Nếu hắn gây họa ở trại Miêu, đại tư tế có thể che đậy giúp hắn, nhưng nếu hắn gây họa ở Đạo Tông, trưởng lão Đạo Tông sẽ không bao che cho hắn.
Không chỉ không bao che, còn phạt hắn rất nặng.
Cô Hồng sợ.
Hắn mới 13 tuổi, là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, đấu không lại cáo già đã mấy trăm tuổi.
Vì vậy, Cô Hồng đành phải giấu kỹ độc dược và cổ trùng của mình đi, chờ sau này rồi dùng.
Qua thêm mấy tháng nữa, cuối cùng hắn cũng bắt đầu hối hận.
Cô Hồng cảm thấy ở Đạo Tông không tự do chút nào.
Không chỉ nhiệm vụ tu luyện hàng ngày nặng nề, mà các sư huynh còn luôn bắt nạt hắn.
Không giống với kiểu bắt nạt của mấy đứa trẻ bình thường, mấy sư huynh này của hắn như những kẻ biến thái, bắt nạt người như muốn lấy mạng.
Nhất là đại sư huynh tên Vân Thời, từ sau khi trưởng lão Đạo Tông không còn tin Cô Hồng nữa, Vân Thời bắt đầu bắt nạt Cô Hồng trầm trọng hơn.
Cô Hồng là người nhỏ tuổi nhất, đối mặt với tên đại biến thái có thâm niên như Vân Thời, hắn không thể đấu lại được.
Có mấy lần bị bắt nạt đến suýt khóc.
Mặc dù ở bên ngoài hắn rất tự cao tự đại, nhưng ở trước mặt trưởng lão Đạo Tông và các sư huynh, hắn là tiểu đệ danh xứng với thực, ngày nào cũng bị bắt nạt hoặc là bị bắt nạt mỗi ngày.
Cô Hồng quyết định rời khỏi Đạo Tông, trở về trại Miêu mà hắn được sinh ra và lớn lên.
Ít nhất ở đó còn có đại tư tế thiên vị hắn.
Nói làm là làm.
Vào ban đêm, Cô Hồng lẻn xuống núi với chiếc túi nhỏ chứa đầy độc dược và cổ trùng.
Hắn định nhân lúc trăng mờ gió cao để rời xa nơi khiến hắn đau lòng này.
Nhưng chuyện không được như ý nguyện, Cô Hồng vừa mới đến cửa núi đã bị Vân Thời nghe tin đến đây bắt được.
Cô Hồng hoảng sợ nhìn Vân Thời đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm, nước mắt như hạt châu rơi xuống đất.
Sau đó hắn nghe thấy Vân Thời cười tủm tỉm nói với hắn:
"Bây giờ vẫn chưa phải là lúc để khóc mà, ngươi nói có phải hay không, tiểu sư đệ?"
Cô Hồng thò tay vào trong túi đồ, muốn lấy ra một nắm cổ trùng còn sống nhét vào miệng Vân Thời.
Nhưng hắn chưa kịp hành động đã bị Vân Thời đè xuống đất.
Sau đó là những cú đánh lên người và bạt tai lên mặt.
Dù Cô Hồng có kêu cha gọi mẹ thế nào.
Vân Thời đã dùng hành động để chứng minh, hắn là sự tồn tại đứng đầu chuỗi thức ăn trên toàn bộ Tam Thanh Đạo Tông.
Cũng vào lúc này, Cô Hồng mới hiểu sâu sắc rằng mình đã rơi vào đầm rồng hang hổ.
Cô Hồng quyết tâm, nếu hắn chỉ có thể làm con cháu Đạo Tông, vậy ở bên ngoài, ở trước mặt người thường, hắn phải làm ông nội.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Này là quá trình dưỡng thành thuộc tính M của Cô Hồng đúng không????