"Ý ngươi là, Tần Giác kêu ta đến Tư Quá Nhai??"
Lưu Hằng gật đầu, hơi cúi thấp đầu: "Đúng vậy, gần đây Tư Quá Nhai có xây một tòa kiến trúc mới, chỉ là không biết vì sao bên trong luôn có tiếng động kỳ quái."
"Dạo này tông chủ bận khá nhiều chuyện, không rảnh đến đó xem xét nên kêu ta đến tìm huynh."
Nghe vậy, Quý Từ không trả lời ngay.
Anh nhìn tên đệ tử Lưu Hằng trước mặt, sau khi nhìn vào xoáy tóc của hắn, rồi nhìn về phía cổ của hắn.
Ánh mắt Quý Từ trở nên sâu xa, nhưng một lúc sau thì anh nhìn sang chỗ khác, nói:
"Dẫn đường."
Giọng nói trầm thấp, thái độ lạnh nhạt, khác biệt rất lớn so với thái độ thường ngày mà Quý Từ thể hiện trước mặt mọi người.
Lưu Hằng hoàn toàn không phát hiện ra có chỗ nào không đúng, sau khi lùi về sau vài bước thì hơi khom người làm tư thế mời.
"Quý sư huynh, đi bên này."
Quý Từ lướt qua hắn, lập tức đi ra ngoài.
Dáng người thanh niên cao gầy, cánh tay hơi giơ lên, đầu ngón tay để lại một dấu vết nhỏ trên khung cửa.
-
Tư Quá Nhai, nhìn tên đoán nghĩa, là nơi trừng phạt những đệ tử phạm lỗi.
Địa hình nơi này quá cao, quanh năm toàn là tuyết, vào trước và sau kinh trập, cuộc sống của vạn vật nơi này không khác gì mùa đông.
Một lớp tuyết mỏng bao phủ trên đỉnh núi và trên sàn nhà, vài cọng cỏ khô vàng đang cố gắng để sống, kết quả còn chưa hoàn toàn lú đầu ra đã bị một đôi ủng đen đạp cong queo.
"Là ở đây hả?"
Quý Từ dừng chân lại, ngước mắt nhìn về nơi xa.
Nơi này thật sự rất cao, trong tầm nhìn chỉ có một màu trắng, bông tuyết rơi lả tả, rơi xuống đầu Quý Từ.
Y phục anh đang mặc không được dày lắm, là kiểu hơi mỏng khi mặc vào mùa xuân.
Lưu Hằng cúi thấp đầu không dám nhìn nhiều, đi đến bên cạnh vách đá vài bước:
"Quý sư huynh, ở ngay bên dưới."
Lông mày Quý Từ giật giật: "Thế à?"
Anh chậm rãi bước qua, thong thả hỏi:
"Xây chuồng trâu chuồng ngựa gì ở nơi kỳ quái thế này vậy?"
Lưu Hằng không dám biểu lộ sự tức giận, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giọng nói bình tĩnh:
"Suy nghĩ của Tần tông chủ, ta dĩ nhiên không thể hiểu được."
Nghe vậy, Quý Từ hừ cười: "Nghe ra thì đệ ấy đúng là rất tuyệt vời."
Vừa đến trước mặt anh là hành động giống như một chú chó, làm gì có dáng vẻ cao thâm khó dò như trong mắt người khác.
Anh vừa nói vừa nhàn nhã nhìn về phía nam tử trẻ tuổi bên cạnh:
"Ngươi thì sao, không có gì muốn nói hả?"
Lưu Hằng hơi sửng sốt: "Ý của Quý sư huynh là?"
"Không có gì." Quý Từ vừa nắm chuôi kiếm bên hông, vừa thong thả rút ra.
Không giây tiếp theo, ánh sáng xanh bùng lên, mũi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực Lưu Hằng, máu ào ạt chảy xuống, rơi xuống lá cây vàng khô.
Bám trên lá cây không rơi xuống đất.
Lưu Hằng mở to hai mắt, nhìn Quý Từ với ánh mắt khó tin.
"Đừng coi ta như đồ ngốc chứ huynh đệ à." Anh thân thiện vỗ vai Lưu Hằng, "Đạo lữ của ta rất lợi hại, nhưng ngươi cũng không thể vì chuyện đó mà coi ta thành đồ yếu ớt chứ?"
Lưu Hằng vốn đã bị một kiếm kia làm cho suy yếu, lại bị Quý Từ không biết nặng nhẹ vỗ một cái, cuối cùng không giữ được thăng bằng, ngã xuống mặt đất.
Thấy thế, Quý Từ hơi áy náy.
Anh nửa ngồi xổm, cởi áo choàng che cho Lưu Hằng, tâm trạng vô cùng tốt, nói: "Ngại quá, ta cũng không phải cố ý đâm ngươi, ai biểu ngươi lừa ta đến đây làm gì?"
"Ta là người ngây thơ nhất, người khác gạt ta là ta sẽ tin, kêu ta đi đâu thì ta đi theo đó."
Quý Từ đứng dậy, khi anh nhếch môi cười, có thể nhìn thấy bên nướu trên có một chiếc răng nanh sắc nhọn.
Anh để Chiết Liễu vào vỏ kiếm lại, sau đó hôn gió với Lưu Hằng đang nằm trên nền tuyết, mặc kệ người ta có thấy hay không:
"Yên tâm, chờ ta trở về, ngươi chắc chắn vẫn có thể sống."
Nói xong, Quý Từ xoay người, nhảy xuống vách đá bên cạnh Tư Quá Nhai!
Gió lạnh thấu xương thổi qua bên sườn mặt, ban đầu Quý Từ chỉ thấy hơi đau, không lâu sau thì đã thành công miễn dịch với nó.
Không sao cả, Quý Từ nghĩ thầm, dù sao thì da mặt anh cũng dày.
Chứng ù tai là hậu quả của việc đi xuống từ núi tuyết với tốc độ quá nhanh.
Nhưng dù là vậy, Quý Từ vẫn mạnh mẽ dùng thần thức để dò xét xung quanh.
Sau khi phát hiện một tòa kiến trúc phía trên vách đá vực thẳm, Quý Từ triệu hồi Chiết Liễu chở mình bay qua đó.
Tóc của anh xõa tung ra, Quý Từ lấy dây buộc tóc ra định buộc lên, nhưng còn chưa buộc lên đầu, anh đã thấy vệt nước sẫm màu trên dây buộc tóc.
Quý Từ: "..."
Anh giả vờ như không phát hiện ra gì, giả vờ nhét đồ buộc tóc vào lại trong tay áo như không có việc gì, sau đó lấy một cây trâm để búi tóc.
Sau khi búi xong, Quý Từ vỗ vỗ tai mình, sau đó đẩy cửa đi vào.
Nơi này vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, có thể nhận ra đây là nhà tù vừa mới xây không lâu.
Quý Từ không thích nơi này, mùi máu quá nồng.
Anh hơi nhíu mày, tiếp tục đi lên phía trước.
Mặc dù không biết vì sao Lưu Hằng lại dẫn anh đến đây, nhưng hắn làm như vậy chắc chắn là vì sau lưng có người bày mưu tính kế.
Suy cho cùng, Quý Từ và Lưu Hằng không thù không oán, làm sao có thể tạo ra tia lửa đến mức muốn giết người như vậy? Trừ khi hắn cũng thích Tần Giác, cảm thấy anh đoạt phu quân của hắn.
Nhưng có lẽ không phải khắp nơi đều xuất hiện gay đâu nhỉ.
Anh đang thơ thẩn thì phía trước bỗng truyền đến tiếng xiềng xích va chạm.
Quý Từ ngẩng đầu lên, ngay sau đó, một bóng người mơ hồ màu đen xuất hiện trước mặt anh.
Ngón tay anh giật giật, cuối cùng vẫn không cử động.
Ngay sau đó, trên cổ truyền đến cơn đau nhức.
Có ai đó từ xa chạy nhanh đến, vươn tay bóp lấy cổ anh.
Quý Từ nhíu chặt mày, lưng va mạnh vào cửa sắt.
Sau khi ho khan hai tiếng, anh cười nói:
"Thù oán lớn cỡ nào vậy, ta sắp bị ngươi bóp chết rồi..."
Lời còn chưa dứt, Quý Từ nương theo luồng sáng yếu ớt không biết từ đâu chiếu đến, nhìn rõ người trước mặt.
- - Là Thanh Ngọc.
Quý Từ khẽ nhướng đuôi mày: "Là ngươi à."
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay Thanh Ngọc, nói một cách chân thành: "Sức ngươi hơi lớn, có thể buông tay ra không?"
Thanh Ngọc mím chặt môi, trong ánh mắt như thể có thể phun ra lửa.
Dáng vẻ bây giờ của hắn thật sự rất khó coi, khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp ngày xưa, bây giờ chỉ toàn là vết roi, ngón tay tróc da đẫm máu, đôi môi tái nhợt, y phục rách nát, chỉ có đôi mắt đen nhánh tối tăm.
Hắn bóp chặt cổ Quý Từ, ánh mắt si mê điên cuồng nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên tiến đến gần.
Quý Từ nhận ra hắn muốn làm gì, lập tức dồn sức vòi cánh tay, đồng thời nghiêng đầu sang một bên, dùng sức vặn Thanh Ngọc lại!
Hai người thay đổi vị trí, giữa mày Quý Từ hiện lên một chút lệ khí:
"Trong đầu ngươi toàn đậu hũ hả? Đến bây giờ rồi còn muốn chơi cưỡng hôn?"
Nói xong thì đánh mạnh một quyền lên bụng Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc đau đớn cuộn tròn người lại.
Tiếng rên rỉ kéo dài một lúc, cuối cùng biến thành tiếng cười nghèn nghẹt.
Hắn ngước mắt lên, mí mắt mỏng ánh lên màu lục lam.
Thanh Ngọc há miệng thở dốc, trong mắt là thần sắc điên cuồng mà Quý Từ xem không hiểu, giọng nói khàn khàn:
"Chết cùng ta đi, Quý Từ."
"Ngươi đồng ý với ta đi."