Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Đến cuối cùng, việc này vẫn chưa thương lượng xong, bởi vì Quý Từ và Tần Giác có nói thế nào cũng không muốn nhường nhịn nhau, Quý Từ ngoài mạnh trong yếu kêu Tần Giác thử trước, Tần Giác có lăn lộn làm nũng thế nào cũng không vui.

Vì vậy Quý Từ cũng thuận theo đó nói, nếu Tần Giác đã không muốn, vậy vì sao lại muốn anh phải làm cái đó?

Sau khi nói xong, Tần Giác cũng cảm thấy mình đuối lý, sau đó không còn nhắc đến nữa.

Cuối cùng, cuốn tiểu thuyết kia bị bọn họ đặt vào chỗ sâu nhất trong Giới Tử Hoàn, đây đã là kết quả mà Tần Giác dùng mọi cách cầu xin mới có được, dù sao thế sau khi xem xong cuốn sách, Quý Từ không dâng lên nổi chút hứng thú nào.

Mới đọc miêu tả thôi đã cảm thấy đau, nếu còn áp dụng vào thực tiễn chẳng phải muốn mạng người hay sao?

Quý Từ vốn muốn thẳng tay vứt bỏ, ngặt nỗi Tần Giác không cho.

Cuối cùng bị lải nhải chịu không nổi, anh mới lui một bước, chỉ thu vào Giới Tử Hoàn.

Hai người ăn ý không còn nhắc tới thứ này nữa.

Vì lý do này, Quý Từ còn dành 2 canh giờ để nói với Tần Giác về mức độ nghiêm trọng của những chuyện này, những chuyện vừa tổn thương cơ thể vừa tổn thương trong lòng, tốt nhất là không bao giờ đụng tới.

Bề ngoài Tần Giác nghe rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế, hồn đã bay về nơi nào.

Tạm thời bỏ qua chuyện này.

Đến tối, Quý Từ rời giường trước, sau khi rửa mặt sạch sẽ mới đá Tần Giác tỉnh dậy, sau đó hai người cùng đến hậu cung.

Ánh Nguyệt Hiên vẫn yên tĩnh như ngày nào.

Quý Từ cà lơ phất phơ ngồi trên nóc nhà, tư thế khoanh chân lại trông rất giống đại gia, cực kỳ kiêu ngạo.

Anh cảm thấy bây giờ mình đẹp trai đến mức có thể lên trời, quả thật là nhân vật phong lưu số một thế giới.

Tần Giác đứng phía sau anh, muốn nói lại thôi.

Không hiểu sao cứ cảm thấy bây giờ sư huynh rất cần một bầu rượu.

Nhưng cũng may Quý Từ không cần rượu cũng có thể sống rất vui vẻ.

Anh rút Chiết Liễu Kiếm ra, tay cầm chuôi kiếm, dựa cả người lên kiếm, trông rất ngầu.

Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng.

Bọn họ ngồi trên nóc nhà đợi một lúc lâu, mãi đến khi chân trời tờ mờ sáng, thiền sư Nhược Liên cũng không có đến đây.

Đầu Quý Từ gục gà gục gặc.

Chờ đến khi các cung nhân đều đã rời giường, Tần Giác mới cẩn thận bế anh lên, đưa anh về cung của anh.

Tối nay bọn họ trở về tay không.

Nhưng rất hiển nhiên, Quý Từ không muốn mới đó đã từ bỏ.

Đêm thứ hai, anh lại chạy lên nóc nhà Ánh Nguyệt Hiên ôm cây đợi thỏ cùng Tần Giác.

Kết quả ngày thứ hai cũng không có gì bất thường.

Đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, trong Ánh Nguyệt Hiên không hề nhìn thấy bóng dáng của thiền sư Nhược Liên.

Quý Từ có hơi tức giận: "Chẳng lẽ con lừa trọc này chỉ mới làm một lần đã yếu đi?"

Tần Giác nghiêm túc hùa theo: "Rất có thể là vậy."

Vừa nói, y vừa lén nhìn sắc mặt của Quý Từ, bình tĩnh hạ thấp người khác, nâng bản thân lên:

"Đàn ông như vậy thật sự không được, sư huynh, nếu là ta, ta sẽ không như vậy, hàng năm ta đều tập võ tu tiên, thể chất rất tốt."

Quý Từ: "..."

"Dục vọng muốn chiến thắng này của đệ là sao vậy hả?"

Tần Giác quay mặt đi, không nói nữa.

Lại một đêm nữa trôi qua, Quý Từ và Tần Giác định chia binh ra làm hai đường.

Anh để một mình Tần Giác canh gác ở Ánh Nguyệt Hiên, còn anh thì đến chùa Thanh Tịnh để xem xét tình trạng của thiền sư Nhược Liên.

Tần Giác bày tỏ y không có ý kiến gì.

Bóng đêm dày đặc, tiếng lá xào xạc vang lên khe khẽ, Quý Từ an toàn đi đến chùa Thanh Tịnh, đến trước cửa phòng thiền sư Nhược Liên.

Anh vừa mới nhảy lên nóc nhà, thiền sư Nhược Liên đã mở cửa phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Quý Từ lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn xuống.

Đúng như dự đoán, người bước ra chính là thiền sư Nhược Liên.

Hắn mặc tăng y màu trắng như tuyết, trông không khác gì mấy ngày trước, vừa thánh thiện thuần khiết vừa thanh nhã.

Có lẽ vì được nghỉ ngơi vài bữa, nên hôm nay thiền sư Nhược Liên trông hồng hào, tràn đầy sức sống.

Hắn bình tĩnh đi về phía trước với ánh mắt dịu dàng.

Nhìn hướng đi, đang muốn đi đến Ánh Nguyệt Hiên.

Quý Từ đứng trên nóc nhà nhìn chằm chằm hắn một lúc, cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Loại cảm giác mơ hồ này rất khó chịu, Quý Từ có chút bực bội.

Vì vậy, để không làm bản thân bực bội, Quý Từ nhảy từ trên nóc nhà xuống, khi thiền sư Nhược Liên nhận ra điều gì đó và xoay người lại, Quý Từ dùng tay đánh vào sau gáy hắn.

Thiền sư Nhược Liên cứng người lại, sau đó nhanh chóng ngất xỉu.

Quý Từ bình tĩnh bế hắn lên rồi ném lên giường, sau đó vươn tay bấm pháp quyết.

Chỉ mấy giây sau, khuôn mặt tuấn tú mang ý cười của Quý Từ được thay bằng khuôn mặt thanh nhã ôn hòa của thiền sư Nhược Liên.

Ngay cả y phục và cái đầu trọc cũng giống nhau như đúc.

Quý Từ vươn tay sờ cái đầu trọc của mình, thầm nghĩ cũng may chỉ là hóa hình.

Nếu tóc anh thật sự giống như vậy, chỉ sợ anh sẽ khóc đến ngất xỉu mất.

Quý Từ đã sử dụng thuật hóa hình xoay người lại, thong thả đi về phía Ánh Nguyệt Hiên ở hoàng cung.

Ánh trăng rọi lên người anh, khiến thân hình anh trở nên cao lớn hơn.

Nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ ngạc nhiên —— Vì sao tướng đi hôm nay của thiền sư Nhược Liên nổi tiếng lại mất đi vài phần đoan trang, ngược lại có thêm vài phần phong lưu phóng khoáng của giang hồ.

......

Đến khi Quý Từ chậm chạp đi đến Ánh Nguyệt Hiên, Tần Giác đã nằm đợi trên nóc nhà khoảng nửa canh giờ.

Khi thấy bóng người trắng như tuyết xuất hiện bên dưới, Tần Giác vô thức muốn đi báo với Quý Từ.

Nhưng y còn chưa kịp động đậy đã nhìn thấy thiền sư Nhược Liên bên dưới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn y một cái.

Hành động này có chút bất ngờ, nhưng không biết vì sao, Tần Giác lại cảm thấy nó rất quen thuộc.

Y sửng sốt, lập tức nhận ra gì đó, sau khi dại ra một lát thì từ từ ngồi lại trên nóc nhà.

Quý Từ thấy vậy thì hài lòng gật đầu, anh không nhìn Tần Giác trên nóc nhà nữa, cất bước vào cung điện.

Cung điện của Hiền phi nương nương có hương thơm ấm áp, trước đây Quý Từ thường xuyên ngửi thấy mùi này.

Mùi hương ngọt ngấy quá mức, Quý Từ không thích lắm.

Trong điện không có một hạ nhân nào, Quý Từ cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường, chỉ từ từ đi về phía trước.

Mãi đến khi anh vén rèm lên, đi vào nơi ngủ của Hiền phi nương nương, anh mới dừng bước.

"Sao hôm nay lại đến trễ như vậy?"

Người nói chuyện đúng là hiền phi nương nương.

Lúc này nàng ta chỉ mặc một bộ áo trong mỏng manh, đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, lúc này, giọng nói nàng ta không hề ôn hòa nghe lời như khi đứng trước mặt Lương Hoàng, mà mang theo cảm giác kiêu căng.

Quý Từ mím môi, cẩn thận nói: "Trên đường có chút việc, đến muộn một chút."

Anh nói xong, Hiền phi nương nương ở đối diện không đáp lại.

Một lúc lâu sau, cho tới khi Quý Từ chờ đến mức kiên nhẫn, Hiền phi mới nhỏ giọng ra lệnh:

"Đi, nằm lên giường."

Quý Từ: "..."

Anh có cảm giác như mình bây giờ là người đứng đầu bảng quán bar, bị sếp nữ bá đạo chi tiền bao toàn bộ.

Quý Từ cố gắng duy trì biểu cảm trên khuôn mặt mình, giữ vững vẻ ngoài thánh thiện thuần khiết thanh nhã.

Mẹ nó, khó quá.

Quý Từ chỉ là một người thô tục, thích cười, thích gây rắc rối và thích nói những điều vô nghĩa. Hiếm khi bày ra dáng vẻ cao quý như tuyết trên đỉnh núi.

Có lẽ nên để Tần Giác sắm vai thiền sư Nhược Liên mới đúng.

Quý Từ hối hận nghĩ.

Nhưng đã quá muộn, bởi vì khi anh còn chưa kịp ngồi lên giường, Hiền phi nương nương vốn đang chải tóc trước bàn trang điểm đã đứng lên, đi về phía Quý Từ.

Hương thơm ấm áp càng trở nên nồng hơn.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Quý Từ lúc đó là ——

Tiêu rồi, sau vụ này tiểu sư đệ sẽ lại làm ầm ĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK