Mục lục
Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Cô Hồng cảm thấy mình nghĩ rất đúng.

Đúng vậy, hắn là con cháu Đạo Tông, ngày nào cũng chỉ có thể ăn nói khép nép để lấy lòng ba vị sư huynh, nhưng ở bên ngoài, hắn rất 258 vạn*.

*258 vạn (二五八万): thuật ngữ tiếng lóng Bắc Kinh bắt nguồn từ việc chơi mạt chược, 258 là "tướng" nếu không có 258 "tướng" thì không thắng được. Thế nên chỉ cần sờ vào con "tướng" 258 là thấy sướng rồi, có chút đỉnh, có chút phấn khích.

Không vì cái gì khác, chỉ vì trong tay hắn có cổ trùng và độc dược hiếm có kỳ lạ.

Mặc dù bây giờ hắn không còn dám tùy tiện hạ độc người khác.

Nhưng dù sao cái danh búp bê độc đã bị lan truyền khắp nơi, có rất nhiều đệ tử Tu Chân giới sợ hãi hắn.

Sợ Cô Hồng vô tình hạ độc hạ cổ trùng người khác.

Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Cô Hồng, bọn họ đều ăn nói khép nép, cố gắng làm theo ý của Cô Hồng, miễn cho hắn lại nổi điên hạ độc.

Cô Hồng rất hưởng thụ cảm giác được tất cả mọi người nâng niu.

Nhất là khi ngày thường hắn toàn bị chèn ép trong Đạo Tông, thì cảm giác này càng sảng khoái hơn.

Vì vậy Cô Hồng cực kỳ thích được trưởng lão Đạo Tông dẫn ra ngoài, cho dù trưởng lão Đạo Tông cũng không mấy sẵn lòng dẫn con rắn độc nhỏ xinh đẹp này ra ngoài, nhưng sau khi thử dẫn ra ngoài một lần, phát hiện biểu hiện của Cô Hồng vào lần đó cực kỳ ngoan.

Không chỉ không hạ độc người ta, còn chơi rất vui vẻ với các tiểu bối ở tông môn khác.

Do đó trưởng lão Đạo Tông rất vui mừng, ngoại trừ Thanh Ngọc, Cô Hồng là đồ đệ mà ông thích dẫn ra ngoài nhất.

Nhưng trên thực tế, vị đệ tử ngoan ngoãn này vừa rồi khỏi tầm mắt của trưởng lão Đạo Tông, hắn sẽ diễu võ dương oai uy hiếp tiểu đệ bên cạnh:

"Bây giờ đi bắt một con gà cho ta, một canh giờ sau, ta muốn ăn gà nướng."

Các tiểu đệ không dám trái lời, từng người một lao lên đỉnh núi.

Đến khi trưởng lão Đạo Tông đi ra, nhìn thấy Cô Hồng ở chung hòa thuận với các đệ tử của tông môn khác, cùng nhau nướng gà.

Trưởng lão Đạo Tông vui mừng gật đầu liên tục: "Quả nhiên, một người dù có xấu xa đến đâu, chỉ cần ở bên cạnh vi sư lâu ngày, tính tình sẽ dịu lại."

Không tính hai tên ngốc Vân Thời và Hàn Sinh kia.

Chủ yếu là Thanh Ngọc và Cô Hồng á.

Trưởng lão Đạo Tông thấy hai người họ thực sự là em bé ngoan.

Sự hiểu lầm mù quáng này kéo dài cho đến khi trưởng lão Đạo Tông mọc cánh thành tiên.

Khi đó trưởng lão Đạo Tông đã rất già nua, trước khi chết, ông chỉ gọi mỗi Thanh Ngọc và Cô Hồng tiến vào.

Ông thì thầm khuyên bảo hai đệ tử ngoan ngoãn này, thậm chí còn đưa cho họ 300 lạng bạc mà ông đã trân trọng cả đời.

Đây là tài sản duy nhất của trưởng lão Đạo Tông nghèo nàn.

Thanh Ngọc và Cô Hồng biểu cảm buồn bã dữ dội, bày tỏ nỗi đau buồn tột độ trước sự ra đi của sư tôn.

Khi trưởng lão Đạo Tông hoàn toàn mất đi ý thức, hồn về quê cũ, Thanh Ngọc và Cô Hồng lập tức lau khô nước mắt, đứng lên.

Cô Hồng nắm chặt 300 lạng bạc, bướng bỉnh nói:

"Ta hai ngươi một."

Thanh Ngọc nhìn hắn ngoài cười nhưng trong không cười, cuối cùng dịu dàng ôn hòa cất 300 lạng bạc trắng vào túi.

Đến cuối cùng, Cô Hồng không lấy được một xu nào.

Hắn tức đến mức bỏ ăn tận mấy ngày.

Sau khi trưởng lão Đạo Tông qua đời, bốn tên đệ tử của ông cuối cùng cũng phải gánh vác trọng trách của tông môn.

Sự thật cũng chính là như thế.

Vân Thời, Thanh Ngọc và Hàn Sinh, ai cũng bôn ba khắp nơi vì Đạo Tông, để tiếp tục kéo dài vinh quang trong quá khứ của Đạo Tông.

Nhưng Cô Hồng thì khác, từ nhỏ hắn đã là bình hoa xinh đẹp, thiên phú dị bẩm, sau khi lớn lên thì trở thành bình hoa xinh đẹp, mánh khóe thông thiên.

Hắn rất mạnh, vô cùng mạnh, nhưng hắn không muốn cả ngày lãng phí thời gian ở Đạo Tông.

Vì vậy mười ngày nửa tháng, Cô Hồng không hề có mặt trong Đạo Tông.

Hắn đi chơi khắp nơi, học hỏi và nâng cao thuật vu cổ của mình, thậm chí còn dùng cơ thể mình làm khay nuôi cấy cổ trùng.

Kết quả cũng vô cùng kỳ ảo, sau khi dùng thân làm khay nuôi cấy cổ trùng thành công, máu của Cô Hồng có thể giải trăm độc, đồng thời cũng có thể giải cổ độc.

Cô Hồng rất vui mừng về phát hiện này, hắn cảm thấy mình đã tìm được hướng đi của cuộc đời rồi.

Trong quá trình đi chơi khắp nơi, Cô Hồng đã hạ cổ rất nhiều kẻ xấu và yêu ma quỷ quái.

Chỉ cần là vật xui xẻo đụng phải Cô Hồng, cuối cùng chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh bị hắn dùng thuật vu cổ gây họa.

Kết quả là, thanh danh khi còn nhỏ của Cô Hồng đến bây giờ vẫn được lưu truyền.

Nhưng bây giờ đã được đặt cái tên dễ nghe hơn một chút, khi còn nhỏ bị gọi là búp bê độc, bây giờ thì bị gọi là "thánh thủ y độc".

Cô Hồng cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới này đều từ thiện biến thành tà.

Nếu có thể, hắn muốn hạ độc tất cả mọi người.

Kể cả chính hắn.

Đúng vậy, từ tận đáy lòng Cô Hồng biết, hắn cũng không phải là người tốt.

Hắn hiểu rất rõ về bản thân.

Cô Hồng cho rằng sự điên khùng của mình đều là do Vân Thời dạy, tóm lại chỉ cần đội hết nồi cho Vân Thời là được.

Suy cho cùng trong Tu Chân giới, người điên duy nhất được tất cả mọi người biết đến cũng chỉ có một mình Vân Thời.

Không biết đã qua bao nhiêu năm, cuối cùng Cô Hồng cũng chơi bời đủ rồi, bắt đầu quay trở về Đạo Tông.

Sau khi về Đạo Tông, hắn bỗng phát hiện, dường như tất cả các sư huynh của hắn đều thích một người tên là Tần Giác.

Hóa ra tất cả các sư huynh của hắn đều là đoạn tụ.

Thật kinh tởm.

Cô Hồng đã từng gặp người tên Tần Giác, trông cũng không tệ, nhưng dù không tệ thế nào thì cũng là nam tử.

Cô Hồng sẽ không bao giờ thích một nam tử cứng ngắc như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cô Hồng quyết định quay lại nghề cũ, hạ độc.

Hắn quyết định, hắn phải hạ độc Tần Giác.

Hạ kịch độc, là loại ăn vào chết ngay không có thuốc giải!

Do đó Cô Hồng bắt đầu cố ý tiếp cận Tần Giác, hỏi han ân cần Tần Giác, sau một thời gian ở chung thì tặng cho Tần Giác món quà hắn tỉ mỉ chuẩn bị.

Một chén cháo trắng có bỏ thêm thuốc bột kích độc.

Nhìn vẻ mặt của Tần Giác, dường như rất ghét bỏ.

Cô Hồng không cho phép y ghét bỏ, lập tức ép y ăn.

Ngay khi vừa ăn xong, khóe miệng Tần Giác sùi bọt mép, toàn thân run rẩy.

Cô Hồng cực kỳ vui mừng, đang định rời đi, kết quả lại đụng trúng Thanh Ngọc và Hàn Sinh.

Khi Cô Hồng nhận ra điều gì đó không ổn thì đã quá muộn.

Thanh Ngọc và Hàn Sinh treo ngược Cô Hồng lên một ngày một đêm để lấy máu của hắn giải độc cho Tần Giác.

Sự thật chứng minh, máu thịt của Cô Hồng rất hữu dụng.

Cho khi Tần Giác uống xong, hôm sau y đã tỉnh lại, hơn nữa còn tung tăng nhảy nhót.

Thanh Ngọc và Hàn Sinh vây quanh Tần Giác hỏi han ân cần, trong khi Cô Hồng bị mất một đống máu lại bị ném vào góc tường không ai quan tâm.

Nhìn khung cảnh cực kỳ ấm áp cách đó không xa, Cô Hồng lặng lẽ mỉm cười.

Người tên Tần Giác này có chút thú vị, lại có thể khiến ba vị sư huynh của hắn vây quanh y.

Hắn cũng muốn nhìn thử, cuối cùng là bọn họ che chở Tần Giác nhanh hơn, hay là Cô Hồng hắn hạ độc nhanh hơn.

Sau ngày hôm đó, Cô Hồng càng thích gần gũi với Tần Giác hơn, giả vờ làm một trưởng bối hiểu lòng người, suốt ngày ở bên cạnh Tần Giác, sau đó hạ độc.

Thanh Ngọc và Hàn Sinh như có thiên lý nhãn, chỉ cần Cô Hồng hạ độc, không biết bọn họ chui ra từ đâu lập tức chạy đến sườn núi, cắt cổ Cô Hồng để lấy máu.

Ngày qua ngày, tới tới lui lui không ngừng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Tả như cắt tiết gà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK