Quỷ Vực đã khác trước.
Không còn cảnh tượng núi thây biển máu, ánh chiều tà như máu nữa, mà là mười dặm đỏ rực, đèn lồng trải dài ngàn dặm như một con rồng.
Lũ ác quỷ xấu xí dơ bẩn và những tòa nhà đổ bể nghiêng ngã đều biến mất hết.
Lúc này, đám ma quỷ như một con thoi, đi xung quanh đều là những thiếu niên hiền lành, mỹ nữ xinh đẹp.
Đều là những nhân sĩ ăn mặc chỉnh tề, nói năng lịch sự.
Ngay cả ông cụ rao hàng kẹo hồ lô trên đường cũng có thể thuận miệng đọc vài câu thơ văn nhã.
Ít nhất bây giờ nơi này không được coi là quỷ vực, mà là một thành nhỏ đang lánh đời.
Vân Thời dẫn Quý Từ đến chỗ cao nhất ở Quỷ Vực.
Đây là một ngọn núi dốc, bọn họ đứng ở đỉnh núi, khoảng rộng có thể đứng chỉ có chút xíu, vừa đủ cho hai nam tử thành niên.
Vân Thời muốn ghi công:
"Đẹp không? Có phải rất khác biệt so với trước kia không?"
Quý Từ: "..."
Anh nhớ tới trước kia anh chật vật chạy trốn ở Quỷ Vực, ngay cả y phục cũng bị đốt còn mỗi cái quần lót, anh rất muốn cốc đầu Vân Thời để hắn tỉnh ra.
Sao anh có thể vui mừng khi nhìn thấy Quỷ Vực một lần nữa chứ?
Hắn đang khoe mình ngu đó hả?
Vân Thời hiển nhiên không nhận ra suy nghĩ chân thật trong lòng Quý Từ, bây giờ hắn đang trong trạng thái cực kỳ tự hào, dường như đang vui vẻ vì sắp đến hôn lễ.
Thấy Quý Từ không nói gì, hắn hơi suy nghĩ một lúc, sau đó nắm tay Quý Từ dẫn anh đến một chỗ khác.
Vân Thời lấy kiếm ra, hắn ôm Quý Từ đứng đằng trước, dẫm lên thân kiếm rồi bay đi.
Cảnh sắc trong Quỷ Vực đã hoàn toàn thay đổi, từ màu đỏ thẫm đầy áp lực đã biến thành thành trấn cổ kính sương mù mát rượi, nhìn từ phía trên cao, tràn ngập pháo hoa nhân gian.
Khác một trời một vực so với vực chết trước đây.
... Hay là Vân Thời luôn có năng lực khống chế trạng thái của Quỷ Vực?
Nhớ đến cảnh khổ cực mình phải gánh chịu ở Quỷ Vực, Quý Từ cúi đầu nhìn thành trấn cổ kính bên dưới.
Vậy những người sống trong tòa thành hiện giờ rốt cuộc là người, hay là quỷ đội lốt người?
Quý Từ không dám nghĩ nữa, đành phải đứng vững trên linh kiếm.
Hình như Vân Thời đã đưa anh đi một vòng lớn, cuối cùng khi dừng lại, không ít khách khứa đã đến thành trấn cổ kính.
Tất cả bọn họ là những người ở khắp mọi nơi nhận được thiệp mời.
Bọn họ nhìn thấy Vân tông chủ mặc y phục màu trắng, một ít tóc được buộc bằng kim quan, còn lại xõa tung ở sau lưng, bay phất phơ theo mỗi lần di chuyển, khiến mọi người có thể ngửi thấy mùi thơm mát lành của hoa hải đường.
Nếu là trước kia, Vân tông chủ vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ là sự tồn tại được vạn người kính ngưỡng, nhưng bây giờ, mọi người rõ ràng có hứng thú với Quý Từ sau lưng hắn hơn.
Đây chính là người đàn ông có thể chiếm được trái tim của Vân tông chủ!
Bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Là hắn à?"
"Có thể dùng chung kiếm với Vân tông chủ, đã vậy kiếm đó còn là linh kiếm bản mạng của Vân tông chủ, không phải hắn thì là ai?"
"Nhìn thế này, quả thật là... Ngọc thụ lâm phong."
"Đúng là có chút đẹp trai, ánh mắt kia như thể chỉ nhìn thôi cũng có thể quyến rũ vô số tiểu tiên tử."
"Thì đúng vậy mà? Nếu không, Vân tông chủ sao có thể coi trọng hắn?"
Xung quanh toàn là lời bàn tán, Quý Từ không muốn nghe nữa.
Anh tức giận hỏi: "Khi nào thì chúng ta đi?"
Vân Thời kinh ngạc nhìn anh: "Sao vậy, Tiểu Từ nóng lòng muốn vào động phòng đến vậy sao?"
Quý Từ: "... Tốt nhất là ngươi xảy ra chuyện."
"Ha ha ha ha!" Vân Thời vui vẻ cười thành tiếng, sau đó không coi ai ra gì, xoa đầu Quý Từ: "Được rồi, Tiểu Từ không nên gấp gáp, ngươi ở bên ngoài chơi với ta một chút trước nhé?"
Tầm mắt những người xung quanh sáng quắc, Quý Từ khó chịu cau mày: "Ta không muốn."
Bây giờ anh chỉ muốn ở một mình, sau đó ấp ủ cảm xúc khi giết người.
Không nói đến chuyện hoàn toàn xử lý Vân Thời, ít nhất cũng phải khiến hắn tàn phế một nửa, mãi mãi không thể sử dụng linh lực nhỉ?
Quý Từ cảm thấy bản thân thật sự rất nhân từ.
Đáng tiếc, không phải anh muốn là được, Vân Thời kéo cổ tay không cho anh đi, trêu chọc:
"Gấp như vậy làm gì, khiến mọi người nhìn ngươi kìa."
Nói xong, hắn chậm rãi nhìn về phía mọi người, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Các tân khách như mới tỉnh mộng, lần lượt khen ngợi:
"Vân tông chủ và đạo lữ thật sự là một đôi trời sinh."
"Nói vậy vị này chính là Quý tiểu hữu đúng không? Đúng là rất đẹp."
"Nghe nói Quý tiểu hữu cũng là người xuất sắc về mặt tu hành, lần trước kém chút nữa đã đạt được hạng nhất trong đại điển Thịnh Nguyên!"
Nghe những lời này, Vân Thời càng sung sướng hơn, hơn nữa còn nóng lòng muốn để Quý Từ có chung loại sung sướng này với hắn.
Đáng tiếc Quý Từ vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi câu nịnh nọt cuối cùng được nói xong, khóe môi anh mới cong lên, nở một nụ cười mỉa mai:
"Không đạt được hạng nhất thì chính là không đạt được hạng nhất, nếu ta nhớ không lầm, ta thậm chí còn không lọt vào danh sách mười người đứng đầu tại đại điển Thịnh Nguyên, chư vị đừng nên tâng bốc ta."
Nói xong, anh cười hì hì nhìn về phía Vân Thời, nói một cách sâu xa:
"Ta nói đúng không? Vân tông chủ."
Sở dĩ anh không nhận được giải gì tại đại điển Thịnh Nguyên là vì Vân Thời xen vào giữa chừng, kéo Quý Từ đến Quỷ Vực.
Giống như lời anh nói, ngay cả danh sách hạng mười, anh cũng chưa tiến vào, sao lại suýt nữa đạt được hạng nhất chứ?
Mà tất cả những điều này là do Vân Thời ban tặng.
Kết quả là, hắn lại có mặt mũi cử hành hôn lễ tại Quỷ Vực.
Lời nói cũng đã nói đến mức này, các tân khách nhìn nhau, không biết nên đáp lời thế nào.
Sắc mặt Vân Thời cũng xấu đi.
Sau một lúc im lặng thật lâu, hắn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này:
"Tiểu Từ mệt rồi sao? Trở về nghỉ ngơi đi."
Quý Từ trợn trắng mắt, trong lòng nói phải chi hiểu chuyện thả anh rời khỏi nơi này sớm một chút chẳng phải tốt rồi sao?
Mắc gì cứ khăng khăng nhảy disco trên điểm mấu chốt của anh.
Đồ điên.
Quý Từ xoay người muốn rời đi, đột nhiên dừng bước.
Anh phát hiện một vấn đề rất trí mạng.
Đó là, anh không biết nơi để nghỉ ngơi ở đâu.
Vân Thời nói muốn thành thân ở đây, vậy cụ thể là bọn họ thành thân ở đâu?
Quý Từ do dự một lúc lâu, cuối cùng không tình nguyện quay trở về, kéo cánh tay Vân Thời, hỏi:
"Ta ở đâu?"
Dường như Vân Thời không ngờ Quý Từ sẽ chủ động đến đây nói chuyện với hắn.
Sắc mặt vốn đang lạnh như băng bỗng nở rộ như hoa mùa xuân, khóe môi hiện lên ý cười:
"Phía trước có quán trọ tên Duyệt Lai, đã được ta bao, Tiểu Từ đến đó ở phòng nào cũng được."
Nhận được câu trả lời, Quý Từ không thèm nói câu cảm ơn nào đã xoay người rời đi.
Không cần thiết phải nói câu đó.
Vân Thời ngóng nhìn bóng dáng đã đi xa của Quý Từ, mãi đến khi trong đám đông không còn bóng dáng của anh, hắn mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Sau đó, hắn nhìn những vị khách được mời đến đứng trước mặt, nụ cười như tắm mình trong gió xuân trên mặt không biết đã biến mất từ khi nào.
Hắn vuốt chuôi kiếm của trường kiếm đang treo bên hông, giọng nói lạnh lùng âm u:
"Câu vừa rồi là ai nói?"