Trước đó, Liên Giao chưa từng nghĩ rằng lại có người dám to gan nhục mạ Vân Thời, nhục mạ người đứng đầu có quyền lên tiếng tuyệt đối trong Đạo Tông ở Tu Chân giới.
Nghe thấy lời này, Liên Giao lập tức co rúm lại, cúi đầu không dám nhìn bọn họ nữa.
Nhưng hiển nhiên Vân Thời không nghĩ như vậy, hắn quyết tâm muốn hòa một ván ở chỗ Quý Từ.
Vì vậy, hắn dùng bàn tay to ôm lấy bả vai Liên Giao, dẫn người đi về phía Quý Từ.
Quý Từ vốn muốn đạp hắn ra ngoài như trước kia, nhưng bây giờ thì khác.
Cái thứ chết tiệt này hiện đang ôm một thiếu nữ trong lòng, anh không thể nào đạp cả thiếu nữ kia được.
Quý Từ không hiểu Vân Thời làm vậy là muốn làm gì, cau mày vứt cây bút son trên tay xuống đất.
Vết mực đen lem luốc trên sàn, trông có vẻ hơi bẩn.
Quý Từ không hề quan tâm chút nào, đi thẳng lên giường ngồi xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Vân Thời:
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Vân Thời mỉm cười, ngón tay vuốt ve má Liên Giao, cũng không nói lời nào.
Nhìn một hồi, Quý Từ dần hiểu ra gì đó.
Cái tên này, muốn thấy anh ghen với thiếu nữ này?
Đùa cái gì vậy, anh có thích Vân Thời đâu, dù Vân Thời có lăn giường với người khác trước mặt anh cũng đếch liên quan gì đến anh!
Thậm chí anh còn thấy buồn nôn.
"Vân Thời, ngươi chỉ là một kẻ ngu ngốc." Quý Từ cắn quả táo, nuốt xong thì chán ghét nói, "Dù ngươi có dẫn hàng trăm hàng ngàn đàn ông phụ nữ đến trước mặt ta, ta cũng sẽ không có chút dao động."
"Vậy à?" Vân Thời chậm rãi nói, bên môi hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Tự ngươi nhìn xem, hiện giờ ngươi đâu có đuổi ta ra ngoài."
"Ngươi đang lo lắng cái gì? Thiếu nữ trong lòng ta sao?" Vân Thời cười rộ lên, "Đúng là không nhìn ra, ngươi rất để ý đến nàng."
Nói xong, ý cười trong mắt Vân Thời nhạt đi: "Một phụ nữ chưa từng gặp mặt mà ngươi cũng có thể để trong lòng, vì sao ta lại không thể?"
Quý Từ cắn đầu lưỡi của mình, sau khi cảm giác đau đớn truyền đến, anh mới nhắm mắt, cười nhạo:
"Nếu ngươi băm thứ đồ chơi bên dưới của ngươi, có lẽ ta có thể cho sắc mặt tốt."
Liên Giao giật giật khóe môi, sau khi phản ứng lại thì vội che giấu ý cười.
Cũng may ở đây không có ai để ý đến nàng.
Sắc mặt Vân Thời đen như đáy nồi, dường như không nghĩ đến Quý Từ lại có thể nói như vậy.
"Ngươi không sợ ta mất hứng thú với ngươi, sau đó dẫn người mới đến đây để xử lý ngươi sao?"
Quý Từ nhìn hắn, hơi nhếch khóe môi lên: "Cầu còn không được."
Nói xong, anh phiền chán liếc Vân Thời một cái cuối cùng, xoay người khoác thêm áo ngoài, đi đến ngồi trong góc cửa sổ tẩm điện.
Nơi đó đặt một chiếc xích đu có chỗ dựa lưng, Quý Từ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ngồi lên đó, nhàn nhãn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vân Thời buông Liên Giao ra, thần sắc khó lường.
Sau khi được tự do, Liên Giao không dám động đậy.
Nàng mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám nhiều người, chỉ có thể rụt người lại làm người vô hình.
Vân Thời nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, miệng chậm rãi phun ra hai chữ:
"Vô dụng."
Liên Giao cúi đầu, cắn môi không dám nói câu nào.
Ánh mắt Vân Thời tìm kiếm trong tẩm điện một hồi, cuối cùng dừng lại trên người Quý Từ cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm.
Liên Giao lén ngẩng đầu lên nhìn một cái, thoáng chốc lập tức cụp mắt xuống, không dám nhìn nhiều.
Một lúc lâu sau, Vân Thời mới xoay người định đi ra ngoài.
Liên Giao không biết mình có cần đi theo hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Chưa đi được mấy bước, Vân Thời đã dừng lại, cảnh cáo:
"Ở lại đây."
"Chăm sóc hắn."
Liên Giao tức khắc không dám cử động.
Vân Thời mở cửa phòng đi ra ngoài, trong tẩm điện giờ chỉ còn lại Quý Từ và Liên Giao.
Sau khi cảm nhận được hơi thở phiền lòng kia đã biến mất, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngồi trên xích đu ngắm hoàng hôn một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn ra đằng sau.
Thiếu nữ bị người ta ném lại cho một người đàn ông xa lạ trông cực kỳ đáng thương, rúc trong góc không dám nhúc nhích, ôm lấy cơ thể mình, nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình thì chỉ biết cúi đầu xuống thấp hơn.
Trên người nàng vẫn còn mặc lụa mỏng khi khiêu vũ lúc trước, đường cong cơ thể như ẩn như hiện.
Quý Từ thở dài, chọn một chiếc áo choàng chưa mặc trong tủ y phục đưa cho nàng, dịu dàng nói:
"Mặc vào đi."
Áo choàng kia được may bằng chất vải rất dày, sờ vào là biết đây là loại vải tốt nhất.
Liên Giao thầm nắm chặt áo choàng, khoác nó lên người mình: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Quý Từ suy nghĩ rồi nói, "Chỗ của ta không có y phục cho nữ tử, lát nữa ta sẽ kêu hạ nhân đặt mua một bộ cho ngươi, trong khoảng thời gian này để ngươi thiệt thòi mặc cái này."
Mũi Liên Giao chua xót: "... Vâng."
Thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, Quý Từ cũng biết mình ở đây sẽ khiến nàng mất tự nhiên, sau khi suy nghĩ thì lùi lại mấy bước.
"Bình thường thì nơi này sẽ không có ai lui tới, ngươi cứ thoải mái, sau bình phong có ghế dài, ngươi có thể ngủ ở đó, ta sẽ không quấy rầy ngươi."
Nói xong, Quý Từ lại bổ sung thêm: "Ngươi muốn làm gì thì làm, yên tâm, ta không phải loại lưu manh như Vân Thời."
Liên Giao mím môi, trong lòng tràn ra dòng nước ấm: "Được, cảm ơn công tử."
Thiếu nữ không lớn lắm, giọng nói mềm mại, đôi mắt hơi xếch lên, do tuổi còn nhỏ nên gương mặt tròn trịa.
Là một vẻ ngoài rất tinh tế.
Vân Thời không hổ là ông già biến thái, có thể ra tay với một thiếu nữ nhỏ như vậy.
Trông dáng vẻ thiếu nữ này, có lẽ cũng chỉ 14 15 tuổi.
Nghĩ vậy, Quý Từ hơi cau mày.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa tẩm điện, một tiên đồng rũ mắt đi đến, tay còn cầm một cây chổi, có lẽ là đến quét dọn.
"Chờ chút, ngươi đến đây." Quý Từ gọi hắn lại.
Tiên đồng kia lập tức đi đến, hỏi anh có gì cần dặn dò.
Quý Từ nhìn bóng người vẫn luôn cứng đờ sau bình phong, nói:
"Ngươi tìm y phục dành cho nữ tử đến đây, loại khoảng 14 15 tuổi có thể mặc vừa."
Nghe vậy, tiên đồng liên tục gật đầu, khi rời đi còn nhìn thoáng qua Liên Giao đằng sau bình phong, vội lui xuống.
Mấy ngày sau, Vân Thời thường xuyên đến tẩm điện.
Liên Giao sợ hắn, mỗi lần nàng đều bị Vân Thời gọi đến làm lá chắn, Quý Từ đuổi cũng không đuổi được, cũng biết mình không thể làm khó Liên Giao, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thời lắc lư trước mặt anh mỗi ngày khiến anh buồn nôn.
Cũng may Vân Thời cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng về phần tiểu cô nương Liên Giao lại rất áy náy.
Sau đó Quý Từ phát hiện ra, trong khoảng thời gian này đã hướng dẫn cho nàng một vài điều.
Không trách nàng, nàng còn nhỏ như vậy đã bị đưa đến Đạo Tông, càng không được tự do lựa chọn.
Liên Giao vừa nghe vừa im lặng rơi nước mắt.
Quý Từ không biết dỗ con gái, sau khi vụng về an ủi vài câu thì lén đi chơi người tuyết nhỏ trong túi của mình.
Đồng thời cho nàng khoảng thời gian yên tĩnh.
Chỉ là gần đây có rất nhiều chuyện không theo ý anh.
Quý Từ không dám chơi người tuyết quá lâu, sợ bị người khác phát hiện, chỉ chơi một lát là nhét vào túi.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, ngọn núi nơi Thái Cực Điện tọa lạc rất cao, từ nơi này có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp khi mặt trời lặn chiếu lên đỉnh núi phủ đầy tuyết.
Màu cam chiếu rọi màu tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.
Trong lúc Quý Từ lẳng lặng ngắm cảnh đẹp một hồi lâu, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Mái tóc đen của đối phương được buộc lên bằng ngọc quan, mặc y phục trắng, khuôn mặt nghiêm túc, khóe môi mím lại thật chặt.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy vạt áo và đuôi tóc đều có dính vết máu.
Đã lâu không gặp, Quý Từ mất một lúc mới nhận ra là ai, sau đó cau mày:
"Hàn Sinh?"