"Mẹ nó ngươi đến từ thời đại nào vậy, bước ra từ tiểu thuyết thiểu năng trí tuệ moi tim đào thận hả?"
"Có não chút đi được không?"
Quý Từ tức giận mắng: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mấy trăm tuổi rồi đúng không? Muốn ta chết với ngươi, còn hỏi ta, mặt ngươi to quá ha?"
Anh không khống chế được bàn tay, tát lên mặt Thanh Ngọc một cái, mắng to: "Ngươi thật buồn nôn."
Đánh nhiều sợ Thanh Ngọc sẽ phê.
Thanh Ngọc bị Quý Từ mắng một tràng làm cho ngây ngốc, đôi mắt tỉnh táo lại, nhưng nhanh chóng trở nên mê mang, sửng sốt nhìn Quý Từ.
Thanh Ngọc bị mắng nhưng không bực chút nào.
Hắn dại ra nhìn chằm chằm Quý Từ, sau đó cố chấp nói: "Đi theo ta."
Quý Từ: "..."
Anh không nhịn được, bắt đầu đánh hắn.
Cùng với âm thanh vang dội khi cú tát đánh vào người, một vết đỏ khác xuất hiện trên khuôn mặt vốn đã đầy sẹo của Thanh Ngọc.
Quý Từ không ngờ mình sẽ gặp phải người xui xẻo như vậy, nhất thời không kịp đánh nhẹ lại, tát thẳng vào đầu Thanh Ngọc.
Sau khi đánh xong, Quý Từ buông cổ tay Thanh Ngọc ra, từ từ lui về phía sau hai bước.
Nhưng anh cũng không định buông tha hắn như vậy, anh lấy chân đá vào sau đầu gối Thanh Ngọc, ép hắn quỳ xuống, sau đó tung chân đá vào vai Thanh Ngọc khiến hắn lật người lại, cuối cùng nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, ấn mũi kiếm sắc nhọn lạnh lẽo lên cổ Thanh Ngọc.
Anh hơi dùng sức một chút, trên cổ lập tức xuất hiện một vết máu.
Đôi mắt Quý Từ lạnh lùng, mắng một câu:
"Hôm nay xuống đây thấy ngươi coi như ta xui xẻo, nhưng bây giờ ngươi đã là một nửa tàn phế, rơi vào tay ta, ta không dám chắc sẽ biến ngươi thành dáng vẻ gì."
Nghe anh nói xong, Thanh Ngọc lại bật cười.
Quả thật, mấy tên trưởng lão trong Đạo Tông này, bàn về ngoại hình, đều là người nổi tiếng trong Tu Chân giới, cho dù đang trong hoàn cảnh chật vật, khuôn mặt gần như bị che đi bởi mái tóc rối bù cũng không hề xấu xí.
Ngược lại, miệng vết thương và nụ cười điên cuồng khiến hắn có vẻ đẹp kỳ lạ.
Quý Từ càng ấn mũi kiếm xuống, Thanh Ngọc càng hưng phấn.
Vâng, toàn tông môn đều là M.
Quả nhiên, một đám biến thái.
Quý Từ vốn muốn lấy đầu Thanh Ngọc bằng một nhát chém, nhưng anh nghĩ lại, nếu Tần Giác đã nhốt người ở đây, có lẽ còn có mục đích khác?
Vừa mới nghĩ mới vậy, Quý Từ đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Đây là nhà tù, đám Thanh Ngọc là phạm nhân, sao có thể thoát khỏi phòng giam để chạy ra ngoài?
Chẳng phải nói linh lực đã bị phế đi rồi sao?
Đúng lúc này, Thanh Ngọc đột nhiên bùng nổ, Quý Từ cảm thấy cổ đau nhức, sau đó là một cơn chóng mặt không thể kiểm soát được.
Đệt, tên này lén giở trò.
Cũng may bây giờ Quý Từ không phải ăn chay, bây giờ anh đã không còn là Quý Từ của trước kia, anh là Quý — Nicolas — Từ.
Thấy Thanh Ngọc đi tới, hình như là muốn ôm anh.
Quý Từ nín thở tập trung, đợi người đến gần, Chiết Liễu bay qua đâm mạnh vào ngực Thanh Ngọc!
"Phực!"
Máu tươi bắn lên mặt Quý Từ.
Anh mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thanh Ngọc.
Quý Từ mím môi: "Chỉ mong Tần Giác đừng giận chó đánh mèo ta chỉ vì ta giết các ngươi."
Anh vừa dứt lời, lập tức đẩy mũi kiếm trong ngực Thanh Ngọc vào sâu hơn.
Mũi kiếm hoàn toàn đâm xuyên qua thân thể, gần như sắp chạm vào người Quý Từ.
Màu môi Thanh Ngọc càng tái nhợt hơn, máu tươi chảy xuống.
Hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng có lẽ là đã bị thương đến căn cơ, muốn phát ra một âm tiết thôi cũng đã rất khó khăn.
Không biết qua bao lâu sau, lâu đến mức Quý Từ thắc mắc sao máu trên người người này lại nhiều như vậy, thì Thanh Ngọc cử động.
Hắn run rẩy vươn tay nắm lấy mũi kiếm Chiết Liễu Kiếm, thong thả vững chắc đẩy nó ra ngoài.
Đã bị thương thành thế này rồi mà vẫn còn có nhiều sức như vậy?
Quý Từ hơi kinh ngạc, nhưng anh chắc chắn lúc này Thanh Ngọc đã không thể làm gì được nữa nên cũng không ngăn cản, để mặc Thanh Ngọc rút kiếm ra.
Sau khi Chiết Liễu bị rút ra, máu chảy ra từ người Thanh Ngọc càng nhiều hơn.
Nhưng hắn không thể hiện ra bất kỳ điều gì, chỉ là cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Thanh Ngọc ho ra vài ngụm máu, đôi mắt trống rỗng vì bị thương nhìn lên người Quý Từ, miễn cưỡng có một chút tiêu cự.
Thấy dáng vẻ thảm thương hiện giờ của hắn, Quý Từ có hơi không đành lòng.
Đang định nói gì đó thì nghe thấy Thanh Ngọc thong thả nói:
"Quý Từ, ta rất thích ngươi."
Giọng nói khàn khàn suy yếu, không biết có phải vì bị thương nặng hay không mà mỗi câu mỗi chữ có hắn vô cùng trịnh trọng:
"Ngươi... Thật sự rất đẹp. Thật ra lần này ta tính kế gọi ngươi đến đây, chỉ là... Muốn nhìn ngươi một chút."
Chỉ tiếc chưa nhìn được bao lâu, bây giờ đôi mắt của Thanh Ngọc đã không còn nhìn rõ nữa, rõ ràng đang đứng ngay trước mặt Quý Từ, nhưng trong tầm mắt Thanh Ngọc chỉ có một màu trắng xóa, chỉ có nơi Quý Từ đứng là có một chút màu sắc mờ ảo.
Vì vậy Thanh Ngọc càng tập trung tham lam nhìn về phía này, muốn nhớ kỹ dáng vẻ hiện giờ của Quý Từ.
Thanh Ngọc tự xưng mình không phải là người tốt.
Đầu tiên, hắn nổi lên tâm tư với Tần Giác, làm một loạt chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng, nếu không phải vì Quý Từ đột nhiên xuất hiện, hắn cũng không biết mình sẽ sa đọa tới khi nào.
Hắn không ngờ mình chỉ thản nhiên nhắc đến, nhưng đối phương lại thật sự đưa gà quay đến cho hắn.
Đến bây giờ Thanh Ngọc vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, hắn đứng ở sau lưng gọi anh, thanh niên xoay người lại nở một nụ cười thật đẹp khiến hắn choáng váng.
Khi đó là đầu hè, ánh nắng gay gắt, cho dù là người tu hành cũng cảm thấy mệt mỏi dưới ánh nắng như vậy.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ánh nắng chói chang luôn khiến mọi thứ trở nên nặng nề, tâm trạng Thanh Ngọc cũng bực bội hơn.
Ngay khi Thanh Ngọc mất kiên nhẫn, hắn nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trong mắt Thanh Ngọc, đó là niềm vui mới của hắn.
Vì vậy hắn gọi anh lại, nở một nụ cười không chút khuyết điểm nào, nói với Quý Từ những từ ngữ quái gở khiến người ta tổn thương.
Nhưng thật đáng tiếc, người nọ như thể không hiểu hắn đang nói gì.
Nụ cười chân thành tha thiết hào phóng, nói đùa với hắn như không có việc gì.
Không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng phẫn nộ mà mình muốn thấy, điều này khiến Thanh Ngọc cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng không biết vì sao, khi thanh niên kia sắp rời đi, Thanh Ngọc lại gọi anh lại, đưa cho anh một hộp thuốc mỡ.
Thanh niên dưới cái nắng gay gắt đan xen với người phiêu dật trong gió tuyết và nhà tù lạnh lẽo thấu xương, khiến Thanh Ngọc không khống chế được cảm xúc của mình.
Hồi ức chợt dừng lại.
Nước mắt rơi xuống từng giọt, trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Từ, Thanh Ngọc đã khóc.
Tóc rối bù, y phục dơ bẩn, đôi mắt đẫm lệ, đây là trưởng lão tiền nhiệm của Đạo Tông.
Quý Từ không biết hắn đang khóc cái gì, chẳng lẽ là do sắp chết đến nơi, cuối cùng cũng cảm thấy sợ sao?
Anh đứng dậy, cùng lúc đó, tiêu điểm ánh mắt của Thanh Ngọc cũng xảy ra thay đổi.
Hắn nhận ra điều gì đó, vừa nóng nảy vừa khủng hoảng nhìn theo hướng Quý Từ.
Cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện màu sắc kia một lần nữa, Thanh Ngọc mới thoáng yên tâm.
"Ngươi... Ngươi khóc cái gì?" Quý Từ thử thăm dò hỏi.
Thanh Ngọc không nói chuyện, sau đó sờ soạng trên người, lấy một đống món linh tinh vụn vặt trong Giới Tử Hoàn ra.
Quý Từ không nhịn được nhìn xuống, phát hiện đều là một ít pháp bảo hiếm có ở Tu Chân giới.
... Làm gì vậy, trước khi chết còn phải khoe giàu với anh sao?
Quá đáng vậy?
Nhưng rất rõ ràng là không phải, nghĩ tầm bậy này vừa nhảy ra đã bị Quý Từ bác bỏ.
Khóe mắt Thanh Ngọc vẫn còn rơi nước mắt, vừa đưa pháp bảo cho Quý Từ vừa lẩm bẩm trong miệng:
"Thật sự xin lỗi... Thật sự xin lỗi, ta sai rồi, ngươi cầm chúng đi được không?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ý kiến riêng của mình thôi: Xây dựng nhân vật phản diện kiểu này sao mà ghét nổi đây 🥹 sao không xây dựng kiểu đã ghét thì ghét cho trót đi chứ 🥹
Có lẽ do mình đọc nhiều bộ ngược thân ngược tâm, nên cảm thấy mặc dù mấy ổng có buồn nôn thật, cũng có nhốt Quý Từ nhưng không có làm gì ẻm, vẫn đỡ hơn công chính của mấy bộ giam cầm play ngược thân ngược tâm. Mấy ổng quá đáng thật nhưng hy vọng là còn sống chứ đừng chết.