“Oan quá!” Quý Từ hét lên, “Ta không có ý gì khác!”
Hơn nữa, anh nhớ rõ khi ấy người bên kia tới bàn chuyện hôn sự, anh sợ đứa nhỏ nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt nên đã tống cổ Tần Giác ra ngoài rồi mà, sao y lại thấy được?
Lại còn nhớ rõ thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện nữa chứ, chẳng lẽ y tưởng y đang viết văn tự sự sao?!
Trong mắt Tần Giác toàn là khiển trách: “Sư huynh, một mặt huynh ái muội với bọn họ, mặt khác lại thề với ta là sẽ không đón dâu, kêu ta làm sao mới tin huynh đây?”
Quý Từ:…
Anh có cảm giác bị xúc phạm sâu sắc: “Ta không có!”
“Nữ nhi Viên gia tránh mặt người khác để nói chuyện với ta là vì nàng đã sớm có người trong lòng, vì vậy muốn nói rõ ràng với ta, kêu ta lui việc hôn nhân này!”
“Chi nữ nhà phủ quốc công là một nữ tướng quân, vốn không muốn thành thân, trò chuyện với nhau rất vui vẻ là vì nàng khá thành thạo kiếm thuật, nàng trò chuyện vài câu với ta rồi khiêm tốn xin lời khuyên, sao ta có thể che giấu không nói chứ?!”
“Còn công tử ruột thịt nhà Hộ Bộ thượng thư, ta nhìn gáy hắn lâu là vì sau gáy có một nốt ruồi rất lớn! Có cả cọng lông dài! Ta nhìn vì thấy lạ thôi mà không được sao?”
“Về phần công tử tể tướng… Đó là do đệ nói bậy! Ta thậm chí còn không nhận ra ta và hắn chạm đầu ngón tay nữa là!”
Quý Từ càng nói càng tức, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Giác:…
Y ho khan vài tiếng: “Thật sao?”
Quý Từ: “Còn giả được à?”
Vốn dĩ anh cũng không phải là rất muốn thành thân ngay lúc này, những công tử nữ nhi đó, lớn nhất cũng chỉ mới 18 tuổi, Quý Từ anh đã 25 rồi!
Mặc dù thọ mệnh của người tu tiên rất dài, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể gặm cỏ non đến mức này!
Quý Từ càng nghĩ càng cảm thấy oan ức: “Sao nói thế nào đệ cũng không tin ta? Trong mắt đệ, người làm sư huynh như ta không đáng để đệ tin tưởng đến vậy sao?”
Tần Giác:…
Y day day giữa mày: “Không có, ta chỉ là nhất thời nóng vội.”
Trong mắt Tần Giác hiện lên tia cô đơn: “Ta sợ sư huynh một khi có thê thiếp con cái thì sẽ không đặt ta trong lòng nữa.”
Thanh niên mím chặt môi, trong mắt toát lên thần sắc đau buồn, thậm chí đuôi mắt còn hơi đỏ lên, trông cực kỳ đáng thương.
Quý Từ nhìn một hồi, không khỏi hơi mềm lòng.
Anh thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, sao sư huynh lại không cần đệ chứ?”
5 năm qua bọn họ ở chung với nhau, Quý Từ anh cũng không phải loại sói mắt trắng trọng sắc khinh bạn, sao lại không cần y được?
Tần Giác thấy thái độ Quý Từ buông lỏng, đầu lưỡi đẩy đẩy hàm dưới, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Huống hồ, ta cũng không yên tâm để sư huynh yêu nhau với bọn họ.”
Nghe được lời này, Quý Từ hơi tò mò: “Vì sao?”
Tần Giác nghiêm túc nhìn anh:
“Những quý nữ nhà cao cửa rộng, công tử thế gia kia, có từng gặp dáng vẻ trước đây của huynh không? Có hiểu biết nhân phẩm của huynh không? Nếu không phải Lương Hoàng coi trọng sư huynh, phong vương ban tước, bọn họ sao có thể đến tìm huynh như tre già măng mọc?”
Tần Giác kéo tay Quý Từ qua, nhỏ giọng nói: “Thứ mà bọn họ coi trọng, trước giờ không phải là sư huynh, mà là quyền thế và tài phú đằng sau tước hiệu Cảnh Vương.”
Giọng điệu của thanh niên nặng nề hơn: “Sư huynh, người duy nhất thực sự yêu huynh, hiểu huynh, không phải chỉ có một mình sư đệ ta thôi sao?”
Nói dài dòng như vậy, Quý Từ mơ hồ cảm thấy hình như mình ngửi thấy mùi trà xanh, nhưng lại cảm thấy hình như đối phương không nói gì sai cả.
Tần Giác thấy sắc mặt anh dần dịu lại thì nói tiếp, trong giọng nói thế mà lại xen lẫn tiếng nức nở:
“Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn sư huynh cứ thế bị người khác đoạt mất!”
Nghe y nói câu này, Quý Từ hoàn toàn đau lòng: “Được được, sao đệ lại khóc vậy? Ta đương nhiên biết bọn họ chỉ nhìn trúng quyền thế của ta, ta không để ý tới bọn họ, chỉ để ý đệ thôi, có được không?”
Lời này nghe giống như đang dỗ con nít, nhưng Tần Giác chỉ chờ một câu này.
Y rất nghe lời, ngừng khóc, kéo Quý Từ vào lòng mình, ôm thật chặt, như thể muốn khảm Quý Từ vào máu thịt, dáng vẻ trông cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
“Được rồi, không khóc nữa.”
Quý Từ bị y ôm vào lòng, suýt chút nữa thì ngạt thở, lại còn phải cố gắng nhịn lại để an ủi Tần Giác.
Nhưng anh lại không hề biết rằng, tiểu sư đệ yếu ớt nhạy cảm trong lòng anh, ỷ vào lúc này Quý Từ không nhìn thấy mặt y, ánh mắt tham lam suồng sã nhìn cần cổ trắng tinh mịn màng của anh.
Răng hơi ngứa.
Tần Giác nhắm mắt lại, ổn định hơi thở và nhịp tim, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa lên đầu quả tim Quý Từ:
“Sư huynh, chỉ có ta là thật lòng thích huynh.”
Nghe vậy, Quý Từ nhất thời bật cười: “Biết rồi biết rồi, biết là chỉ có đệ là thật lòng thích ta.”
“Được rồi, đã lớn vậy rồi còn muốn sư huynh ôm, đệ có biết mắc cỡ không vậy?”
Tần Giác dáng cao chân dài, sức lực lớn, bị ôm hồi lâu, Quý Từ có chút chịu không nổi.
Anh hơi giãy giụa một chút mới thoát ra được, ánh mắt Tần Giác tối sầm lại, lập tức dùng thêm chút sức kéo sư huynh trở lại.
Quý Từ đang định nói chuyện thì nghe thấy giọng nói nức nở của Tần Giác: “Ôm thêm một chút được chứ? Sư huynh.”
“Được được được, cho đệ ôm.”
Quý Từ hơi bất đắc dĩ.
Đúng thật là, uổng cho anh trước đây còn tưởng Tần Giác đã trưởng thành, hóa ra chỉ là một đứa trẻ thích giả vờ làm người lớn, sâu trong thâm tâm vẫn là dáng vẻ mong manh cần được yêu thương như vậy.
Tần Giác mong manh cần được yêu thương ôm chặt lấy sư huynh thuộc về mình, gục đầu xuống, chóp mũi khẽ cọ lên vùng da thịt tinh tế, ánh mắt hơi mê mẩn.
Sau đó, y ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía A Hồ đang leo tường viện muốn chạy đến đây, trong mắt ngập tràn ý cảnh cáo.
Bước chân A Hồ khựng lại, vội bò ra ngoài sân lại.
Từ sau lúc đó, quan hệ giữa Quý Từ và Tần Giác càng thêm thân mật khắng khít, làm chuyện gì cũng phải dính với nhau.
Ngay cả những người khác trong kinh thành cũng biết, Cảnh Vương mới hồi kinh có quan hệ cực tốt với sư đệ.
Tính tình sư đệ kia rất bá đạo, ngày nào cũng chiếm lấy Cảnh Vương không cho người khác chạm vào, Cảnh Vương nói chuyện với người khác một câu là sẽ đen mặt, nhưng bản thân Cảnh Vương lại không biết, còn nói tiểu sư đệ ngây thơ lương thiện vô hại.
Những người bán sách và thư sinh ở kinh thành mơ hồ nhận ra cơ hội kinh doanh, những thoại bản về Cảnh Vương và sư đệ được bí mật bán với giá cao, một quyển là nhận được lợi nhuận kếch xù, các đệ tử ăn chơi trác táng và tiểu thư thế gia đều có một bản sao chép, ngửi thấy mùi ngon.
……
Còn vài ngày nữa sẽ đến ngày lành tháng tốt do Lương Hoàng chọn ra để tổ chức yến tiệc mừng Cảnh Vương trở về.
Chỉ cần là quyền quý nổi danh trong kinh thành đều sẽ nhận được thiệp mời, bọn họ càng coi trọng Cảnh Vương hơn.
Trong lòng Quý Từ cảm thấy không cần thiết, lại ngại từ chối ý tốt của Lương Hoàng, đành phải dẫn theo Tần Giác cùng tham dự.
Hôm nay hai người đều mặc trang phục lộng lẫy để tham dự, Tần Giác tự tay buộc tóc cho anh, dùng kim quan cố định, sau khi mặc cẩm y hoa phục vào, trông anh càng như họa như ngọc, tuấn dật bất phàm.
Yến hội này được tổ chức cực kỳ long trọng, Lương Hoàng đã ngồi ở ghế thủ vị, bên cạnh là Hoàng Hậu và Quý Phi, ý cười trên mặt khó có thể khiến người ta xem nhẹ.
Khách khứa trong yến hội đã tới hơn phân nửa, chỉ còn chờ nhân vật chính Cảnh Vương lên sàn.
Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ rằng Cảnh Vương đúng là kiêu ngạo, thế mà lại để thiên tử và khách khứa chờ mỗi mình anh.
Trong lúc nghĩ như vậy, bên ngoài vang lên tiếng thông báo của thái giám:
“Cảnh Vương đến ——”
Lời còn chưa dứt đã thấy một đôi ủng lưu vân màu đen nện bước vào cửa đại điện đèn đuốc sáng trưng.
Hai thanh niên tướng mạo đỉnh cao sóng vai nhau cùng đi, đoán chừng người đi đằng trước chính là Cảnh Vương.
Anh mặc một chiếc áo choàng lông hạc đẹp đẽ sang trọng, kim quan vấn tóc, khuôn mặt tuấn tú, trên môi chứa ba phần ý cười nhàn tản.
Thần sắc sáng ngời, mắt sáng mày thưa, sáng trong như liễu dưới ánh trăng xuân, uy nghiêm như gió dưới cây tùng.*
*Nguyên văn “濯濯如春月之柳,肃肃如松下之风”, dịch ra cũng tựa tựa vậy nên mình để vậy luôn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chấn động.