Thành Kim Lăng, bây giờ đã là cuối mùa xuân vào tháng tư.
Cánh hoa đào bay là đà trên đường phố, ngựa xe ồn ào náo nhiệt.
Chim bay cỏ mọc, cảnh xuân hài hòa, cảnh sắc tươi sáng tạo nên khung cảnh phồn vinh.
Phố Chu Tước, phủ Cảnh Vương.
Quý Từ bày ghế nằm ra trước cửa phủ rồi ngồi xuống, trong tay phe phẩy quạt hương bồ, cơ thể lắc lư theo chiếc ghế bập bênh, đang chơi cờ với tiểu công tử ngồi đối diện.
Phố Chu Tước nhiều gia đình quyền quý, ở đây không chỉ có mỗi phủ Cảnh Vương, mà hầu hết các gia đình quý tộc đã bám rễ ở thành Kim Lăng qua nhiều thế hệ cũng sống ở phố Chu Tước.
Chẳng hạn như sân bên cạnh phủ Cảnh Vương, đó là nhà của Dương gia giàu nhất Kim Lăng.
Cậu nhóc đang chơi cờ với Quý Từ là tiểu công tử nhỏ nhất ở Dương gia.
Cậu nhóc cau mày, ngăn bàn tay đang làm loạn của Quý Từ, dùng giọng nói non nớt của mình để nạt:
"Huynh có thể ngừng chơi cờ lung tung được không? Không vui chút nào!"
Quý Từ vô tội ngừng phe phẩy quạt hương bồ, vô tội nói: "Ta không có làm loạn, ta rất nghiêm túc."
Nghe vậy, Dương tiểu công tử hơi khựng lại: "Thật chứ?"
"Đương nhiên rồi," Quý Từ nói một cách chắc chắn, "Mặc dù lần nào ta chơi cờ với đệ cũng thua, trông rất cố ý đúng không?"
"Nhưng đệ có nghĩ rằng, làm gì có ai có thể thua liên tục được chứ, mà còn thua dưới tay một đứa nhóc mới 10 tuổi, sở dĩ ta thua, chẳng lẽ không phải vì ta không biết chơi cờ sao?"
Dương tiểu công tử mơ hồ cảm thấy có lý, nhưng lại do dự nói: "Nhưng mà, sao huynh lớn như vậy mà lại không biết chơi cờ?"
Quý Từ nói một cách thần bí: "Tiểu công tử, đệ phải biết rằng, không phải ai cũng có thể thông minh giống như đệ, mới 10 tuổi đã chơi cờ giỏi như vậy."
"Hầu hết mọi người trên đời này đều giống ta, suốt cuộc đời này không học chơi cờ được, chỉ có thể dựa vào cảm giác."
Dứt lời, Dương tiểu công tử nhìn Quý Từ bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Đáng thương quá, người này rõ ràng trông rất đẹp trai, nhưng sao lại ngốc như vậy, ngay cả chơi cờ mà cũng không biết.
Nhóc sẽ không bao giờ trách Quý Từ chơi cờ lung tung nữa.
Sau khi thành công lừa được bạn nhỏ, Quý Từ vô cùng vui mừng, tiếp tục chơi cờ theo ý mình, không những nước cờ của anh trở nên lộn xộn, mà còn xáo trộn nước cờ của bạn nhỏ.
Bạn nhỏ tuân theo nguyên tắc không chấp nhặt với người phát triển trí tuệ chậm, cố nhịn xuống dục vọng muốn nhục mạ Quý Từ.
Mãi cho đến buổi trưa, Dương tiểu công tử mới xách hành lý nhỏ của mình trở về nhà.
Cửa phủ bỗng trở nên vắng vẻ.
Tần Giác mở cửa bước ra, thấy Quý Từ nhàn nhã nằm trên ghế bập bênh, y vươn tay vén một lọn tóc trên trán ra sau tai, sau đó cúi xuống hôn một cái:
"Lại chơi với tiểu công tử ở Dương phủ hả?"
"Đúng vậy." Quý Từ hơi híp mắt, "Bạn nhỏ khá vui tính, dáng người nhỏ bé nhưng lại có suy nghĩ lớn lao, cách nói chuyện cũng giống như ông cụ non."
Rất dễ thương.
Bọn họ dọn đến thành Kim Lăng vào tháng trước.
Nguyên nhân là do Quý Từ chợt nhớ ra mình vẫn là Cảnh Vương ở nhân giới, hơn nữa còn có một tòa nhà ở thành Kim Lăng.
Thành Kim Lăng thịnh vượng, nằm ở Giang Nam, phong cảnh đẹp và những món ăn nhẹ thơm ngon ngọt ngào.
Anh lập tức muốn đi tuần trăng mật một chuyến.
Sau khi Quý Từ nói ra suy nghĩ này với Tần Giác, y không hề có ý kiến gì, mang theo công văn và sổ con đến đây cùng Quý Từ.
Người đến trước phủ Cảnh Vương đã nhìn thấy tiểu công tử Dương gia đang khóc nhè trước cửa.
Tên của Dương tiểu công tử chỉ có một chữ "Hiên", hơn nửa đêm cãi nhau với người trong nhà, khóc sướt mướt chạy ra bên ngoài.
Nhưng bạn nhỏ nhát gan, không dám chạy xa, vì vậy đã đứng khóc ở trước cửa phủ Cảnh Vương ngay sát bên, không cẩn thận khóc đến ngủ quên.
Quý Từ không ngờ vừa đến nơi đã nhặt được một đứa bé, lập tức quay đầu nói với Tần Giác:
"Xem này, ông trời tặng cho chúng ta một đứa con."
Tần Giác: "..."
"Nếu sư huynh thật sự muốn, chúng ta có thể sinh."
Quý Từ kinh ngạc: "Ta đã nói với đệ rất nhiều lần rồi, đàn ông và đàn ông không thể sinh con."
Tần Giác: "Không thử thì làm sao biết được? Nói không chừng làm nhiều thì sẽ có con."
Quý Từ: "..."
Mặt anh đỏ lên, đánh Tần Giác một cái, nói một cách chính trực:
"Ở đây có trẻ con, sao đệ lại ăn nói bậy bạ như vậy?"
Nói xong thì bế Dương Hiên lên, mở cửa bước vào phủ.
Đương kim Thánh Thượng cưng chiều Cảnh Vương, đã ra lệnh cho người sửa chữa lại tòa nhà này một lần, hiện giờ đã là quy mô cao nhất mà hoàng đế và vương gia có thể hưởng thụ được.
Sân có tổng cộng bảy lối vào và bảy lối ra, vô cùng rộng lớn.
Thánh Thượng còn từng nói với Quý Từ, nếu anh chê tòa nhà này nhỏ, anh có thể tự xây thêm.
Đó là những lời sau này.
Quý Từ ôm Dương Hiên vào phòng, để cậu nhóc có cái ngủ yên ổn, còn anh và Tần Giác thì chạy đến phòng chính chơi đùa.
Cái người vừa bị anh đánh bay có tâm nhãn rất nhỏ, nhưng sức lại cực lớn, suýt nữa chơi hỏng Quý Từ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Giác lại bị đánh bay ra cửa.
Y đứng yên một lúc, sau đó vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Dương Hiên đầu tóc rối bù, y phục rộng thùng thình.
Hai người nhìn nhau một lát, Dương Hiên mới yếu ớt nói một câu:
"Huynh không mặc y phục hả?"
Tần Giác đen mặt đứng dậy, không nói câu nào đã chạy về phòng.
Sau đó y nói với Quý Từ:
"Con trai huynh thức rồi."
Quý Từ: "?"
Anh coi như là đã phát hiện, Tần Giác sống cùng anh lâu như vậy, năng lực nói nhảm cũng tốt lên.
Quý Từ cảm thấy ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của Tần Giác.
Nhưng chuyện của con trai vẫn quan trọng hơn.
Nhớ tới bánh bao nhỏ vừa nhặt được tối qua, Quý Từ khoác thêm áo ngoài rồi bước ra ngoài.
Lúc đó, Dương Hiên đang ngơ ngác đứng trong sân, thấy lại có người đi ra, tức khắc bày ra dáng vẻ đề phòng.
Quý Từ đi lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, hỏi:
"Nhà đệ ở đâu, ta dẫn đệ về."
Nhắc đến người nhà, hốc mắt Dương Hiên lập tức đỏ lên: "Đệ không có người nhà!"
Phụ mẫu huynh trưởng tiểu muội đều không đối xử tốt với cậu nhóc, cậu nhóc sắp bị người nhà chọc tức chết rồi!
Nghe vậy, Quý Từ hiểu ra, gật đầu: "Thì ra là vậy, đệ là trẻ mồ côi à."
Dương Hiên: "?"
Quý Từ bế cậu nhóc lên đi ra ngoài cửa phủ: "Nghe nói chùa miếu thành Kim Lăng có tập tục nhận nuôi trẻ mồ côi, ta dẫn đệ đến đó xuất gia nhé."
Nghĩ đến những đứa bé trong chùa miếu bị cạo trọc đầu, cuối cùng Dương Hiên cũng sợ hãi, lập tức giãy giụa: "Huynh thả đệ xuống! Đệ không phải trẻ mồ côi! Đệ không phải!"
Quý Từ dừng bước, trong mắt chứa ý cười: "Lúc nãy đệ đâu nói như vậy."
Dương Hiên nước mắt lưng tròng: "Đệ muốn về nhà!"
Nghe vậy, Quý Từ nhẹ nhàng đặt cậu nhóc xuống đất: "Về nhà đi bạn nhỏ, sau này buổi tối đừng giận dỗi rồi chạy một mình ra ngoài."
"Thành Kim Lăng có rất nhiều kẻ xấu, bọn họ sẽ moi hết nội tạng của trẻ con rồi đem đi bán."
Dương Hiên nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, cậu nhóc thật sự rất sợ hãi.